Thứ Sáu, 6 tháng 9, 2013

Se se về chút gió heo may

Phố vắng chiều nay có cơn mưa nhẹ, se se về chút gió heo may. Mưa ngày xưa không giống hôm nay, vẫn mãi mãi là cơn mưa thoáng. Vẫn nhẹ tênh như tình yêu không tính toán. Cảm giác buồn nhưng nghe rất bình yên... Mưa ngày xưa chỉ vui khi có một người bên cạnh. Không bộn bề. Không suy nghĩ. Chút tự kỷ trầm tư. Mưa hôm nay, không ai bên cạnh. Ở nơi ấy không biết mưa có bất chợt rơi về, để hạt mưa vẫn kề vai ai thì thầm những lời muốn nói. Những ưu phiền rồi cũng được xoa dịu trong mưa.
Rồi thời gian cứ nghiêng mình chạy theo những cơn mưa nắng, như vệt màu loang lổ, như lá úa rơi rụng trải dài, như màu của đất nhàn nhạt trống trơn, tất cả chẳng gợi lên chút ấm áp nào. Thế mà cứ gần gũi, sao chẳng thể dứt ra, chẳng thể không ngoái đầu lại. Đơn giản vì đã gắn liền trong nhau với những ngày xưa cũ, những chuyện cũ xưa... Ngày cứ trôi qua dần theo những con đường mưa nắng, có cất được gì của nỗi nhớ hay không, sao cứ cắt nhau ra từng ngã, sao cứ song song suốt cả chiều dài.
Tuổi thơ của ngày xưa ta đã yêu hay chỉ là thích. Chút gì đó thoáng qua tâm hồn. Chút gì đó buồn như kéo tâm hồn mình lại. Đêm vắng chợt về ta để lại hết ngoài thềm, nên trong kiếm tìm ta chỉ thấy bầu trời đêm trải dài bất tận. Nhắm mắt lại để ngày xưa ngủ yên, cho những muộn phiền tan đi trong hoài niệm. Ngày xưa chợt khép lại với giọt nước mắt chưa kịp lăn trên má, chỉ về trong một giấc mơ.
Năm tháng trôi đi, ta chênh vênh với cái tuổi đã toan về già. Chỉ cần một cơn gió đùa nghịch thổi thóc vào thì nụ cười đang nở chợt mím lại, đôi mắt cũng nheo luôn vì hạt bụi mềm tỏa khắp bờ mi. Thi thoảng ta muốn có được những giây phút tịch mịch, cô liêu. Thèm một cái gì đó bình yên, chút kí ức trong trẻo ngày xưa, nhưng chỉ còn là hoài niệm, đôi lúc cũng làm ta bâng khuâng khi chạm vào, nghe đời nhẹ tênh trong vòng tay mộng ảo, trong nhịp thở hư vô.
Tuổi mộng mơ trong vết khắc tình yêu sẽ không bao giờ phai nhạt. Mọi thứ đến và đi đều là duyên cớ không tên. Ta muốn sống như ngày xưa với đôi tay đón từng hạt mưa, tia nắng long lanh. Bao nỗi buồn con gái ta đều để lại đây, bên gốc cây bàng rũ lá màu đỏ thắm, bên chiếc ghế đá buồn bã cô độc. Như chờ những bước chân ra đi không còn quay trở lại, như chiếc ô kia không còn ai đón lấy che giùm.
Ngày qua ngày, những tin nhắn yêu thương trong đêm mưa không còn gửi đến. Những câu nói lạnh lùng chúng mình không hợp nhau, làm ngưng trệ tình cảm đang sinh sôi nảy nở. Làm vết thương tâm hồn ngày càng sưng tấy, nụ cười tắt lịm trên môi, bước chân đi về lạc điệu. Đơn giàn chỉ là hồi ức về những áng mây thôi không còn màu nắng. Để ta thôi không nhớ buổi hẹn hò chiều Thu se lạnh, để không ngỡ ngàng tiếc những cánh hoa rơi bên tiếng đàn ai vang lên một góc trời.
Giá như thời gian không pha màu cũ kĩ, để giọt nắng sau cơn mưa không hanh hao, tàn tạ trên xác lá bàng đỏ sẫm. Thời gian! Con người nào có ai chống chọi nổi với thời gian. Mọi thứ chợt hóa thành già nua xưa cũ, vệt mực nhòe đi bên trang giấy trổ vàng và nếp gấp tình cảm cũng vơi như một khoảng lặng dài. Ta vẫn muốn màu thời gian không bao giờ làm cũ đi tình yêu của nhau. Ta muốn kỉ niệm không phai mờ dấu tích của một thời vụng dại. Cho đôi tâm hồn mãi được bên nhau, dù mỗi người có thể đi theo mỗi ngả khác nhau của cuộc đời. Cho một thời yêu vụng dại đã xa chỉ còn trong nhau màu cũ thời gian.