Thứ Ba, 3 tháng 9, 2013

Tháng 8, năm thứ 25 của đời mình

Tháng 8, năm thứ 25 của đời mình,
Buổi chiều buồn như lá mùa vẫn rụng.
Sáng thức giấc, loay hoay với áo quần xúng xính, ngày thứ Năm của tuần. Công việc như cơn điên lên cơn hớt hải. Ôi tuổi trẻ vùi ngày ở nơi đâu. Cũng sáng, ngồi vào bàn, ly trà gừng ấm nóng, mở lap, online, tìm thấy một người lạ đang chìm nghỉm với cà phê, tháng 8, phố và cô độc. Những miên man lạ lẫm làm tình với nhau, day dứt… Trong đoản khúc nào của bản pop cũ mèm, bầu trời vẫn xanh, mà lòng mình nhiều mây xám. Cảm xúc xáo trộn. Những mối quan hệ buông ra, rơi vỡ tan tành trên nền đời bụi bám. Phù du là đây…
Tháng 8, muốn vác ba lô đi đâu đó, lên rừng, xuống biển, hay chìm vào một quán xá nào đó của chợ đời vài ngày. Một mình. Buông thả. Giũ hết nợ-nần-nguồn-cội. Trút hết lo toan vào xọt rác vệ đường. Thèm một cơn đau đến tận cùng chứ đừng cứ là dai dẳng bào mòn con người ta từng phút từng giờ. Đừng mãi thế, đời mình còn bao khát khao chưa trả hết cho mình. Đừng mãi thế, tuổi xanh còn được mấy mùa…
Ảnh minh họa
Tháng 8, ngày ở chỗ làm, đêm lụi cụi một mình với cơ man chi là linh tinh thứ trong căn phòng của phố. Vài lần hò hẹn. Vài cuộc chia ly_đau… Vài điều nhăng cụi. Vài lời hứa mềm môi thả vào đêm, mưa gió_ nhạt thếch tình. Thèm được lao vào nhau như cái đêm cuối mùa nơi hẻm vắng, ghì lấy nhau cho nồng ngọt buổi tình đầu. Hồn nhiên phủ rêu rồi. Lọng cọng mình, lọng cọng người, lọng cọng giấc mơ xưa phiêu bạt về đâu.
Tháng 8, lòng rung lên những xúc cảm lạ lẫm người. Thức đến tàn đêm vẫn chẳng lý giải nỗi: Vì sao…? Vì sao có quá nhiều người đối xử tệ bạc với chính cuộc đời mình? Vì sao giữa những đủ đầy của ngày đang sống, con người ta đôi lần cũng sẽ và phải thấy lòng mình thảng hoặc trống hoác gió lùa. Chưa và không bao giờ là đủ, cho những mong vọng thời trẻ tuổi.. Đến cuối cùng, chúng ta đang thực sự kiếm tìm điều chi trước ngày về chết. Lẽ nào là lãng quên? Đến cuối cùng, những cánh chim bay bạt gió có tìm được vùng trũng nào của thiên đường hay chăng?
Đôi lần, trong cơn nấc nghẹn của tình người. Những giả trá phơi bày. Được-mất. Hơn-thua. Sang-hèn. Thị phi- nghi kỵ… Lòng buồn quá đỗi. Thế nhưng, vẫn nhớ lời Mẹ dặn, “dù người khác có đối xử với con như thế nào đi nữa, thì, khi thấy người ta rơi xuống vũng lầy, nhất định con phải đưa tay kéo người ta dậy…” Có lẽ bởi cái triết lý dở người ấy, mà cả một đời mẹ lận đận, quay cuồng không thoát nổi chữ “nghèo”… Vòm trời cao rộng. Đường đời dài rộng. mà lòng người chật hẹp đến vô cùng.
Rung động của tháng 8, dệt thành vải lụa, may khăn choàng, quàng chặt nỗi niềm cho ngày Đông của tâm hồn bạc phết. Ngủ đi, những hoang dại người. Ngủ đi, những hoang mang thời xanh trẻ. Ngậm vài viên thuốc “tình” cho thôi khản giọng than van. Chân non bước ngừng ngập nơi ngõ đời. Làm ơn, đừng chạm vào một khoảng trời bưng kín. Làm ơn. Buồn ơi. Đi đi! Cùng tháng 8 dắt díu nhau mà đi…
"Đời vẽ trong tôi một ngày,
Rồi vẽ thêm đêm thật dài,
Từ đó tôi thề sẽ rong chơi...
 
Đời vẽ tôi trong cuộc tình
Đầy những yêu thương giận hờn
Từ đó sớm chiều bâng khuâng...
 
Đời vẽ tôi tên tuyệt vọng
Vì lỡ nơi đây nặng tình
Từ đó tôi chìm giữa mênh mông...
 
Chỉ có ta trong một đời,
Chỉ có ta trong một thời,
Một thời
Với yêu người mà thôi...
 
(...)
 
Đời vẽ tim em lạ kì
Tình có trong em nhiều mùa
Từ đó thiên hạ quá ưu tư ..."