Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

Có nhất thiết phải đếm ta đã yêu nhau bao lâu?

Tôi lượn lờ facebook - chốn thiên đàng quen thuộc của các bạn trẻ thể hiện khả năng, đẳng cấp và sự hấp tấp của bản thân. Tôi không thể nào chê trách hay phê phán những gì facebook đang tác động đến giới trẻ để họ có những hành động hoàn toàn chả giống cha ông ta: Tốt không khoe, xấu chả che, vì đơn giản, tôi cũng mới ở tuổi mười bảy, chẳng đủ vốn liếng để có thể nói người này đúng, người kia sai. Đôi khi, những "trạng thái" (dùng từ này nghe lạ ghê!) của tôi cũng chất chứa những gì mà tôi muốn phơi bày cho cả thế giới thấy, nghe và hiểu mình hơn. Tuy nhiên, vô hình chung, tôi đang mò kim đáy bể
.
Trời, lạc đề mất rồi. Quay lại nào! Tôi lượn lờ facebook, và bắt gặp nhan nhản hình ảnh của những cặp đôi yêu nhau đang xúng xính bên người yêu mà làm trò. Trời ơi, dễ thương chứ không phải thấy ghét gì đâu, người đọc đừng hiểu lầm cách nói của người viết (hầu hết không cẩn thận thì sẽ bị ăn gạch ngay!). Kẻ thì first date, người thì one month anniversary, thằng bồ của con bạn thân thì "Chín tháng tuyệt vời lắm, cảm ơn!". Những người có mối quan hệ mập mờ như tôi hoặc chẳng có ai để mà đút kem cho ăn, dặn dò khi trời trở gió ắt hẳn cũng khá tủi khi thấy những dòng chữ kia, nhưng biết làm sao được.

Tuy nhiên, điều tôi muốn nói ở đây không phải là cách sống, mà là cách đếm. Tôi có vài đứa bạn-gái, và một trong số chúng nó nhảy cẫng lên khi ngày hôm đó là ngày thứ mười hai chúng nó quen nhau, sang đến ngày thứ mười ba thì chúng cũng nhảy lên tương tự, dù độ cao không hơn ngày trước là mấy. Tôi hỏi: "Đếm chi vậy?", nó trả lời: "Đếm cho vui!"

À, thật ra ý của con bạn tôi không chỉ dừng lại ở mức "vui" thôi đâu, hẳn nó còn điều để nói nhưng do "vui" quá mà nuốt hết chữ mất rồi. Đếm là hành động đơn giản nhất để bạn biết số lượng của một nhóm đồ vật, sự kiện nào đó. Bạn đếm que tính lúc mới bắt đầu vô lớp một, đếm bao nhiêu cục kẹo trên bàn để rồi chỉ chừa một phần ba số kẹo còn lại cho thằng em khi học lớp bảy, và đếm đã trôi qua bao nhiêu ngày kể từ khi mình tủm tỉm cười với cái kẻ đã tỏ tình với mình kia khi học lớp mười. Đó là bản năng của con người, chưa kể, việc đếm ngày yêu như vậy còn giúp cho cặp đôi có thêm động lực khi nhìn lại mình đã đi được bao xa, dù khoảng cách từ đây đến điểm xuất phát có thể đổi ra milimet. Uầy, thú vui của tuổi trẻ, ngay cả những bậc phụ huynh cũng lắc đầu mà nở nụ cười khó hiểu khi đứa con gái hí ha hí hửng bóc lịch vào một ngày đẹp trời mà hơn một tháng trước có đánh nó nó cũng chẳng chịu dậy sớm, huống chi là bóc lịch. Ngoài ra, đếm ở đơn vị càng nhỏ thì để đi đến tổng cộng số lượng sẽ chiếm rất nhiều thời gian. Tức có nghĩa, bạn đếm từng ngày đã yêu nhau sẽ lâu đến cái ngày hai người phải chia tay nhau, khi mà sau đó bạn sẽ đếm tháng này năm nọ để qua mau cái kỷ niệm không mấy hay ho đó.

Thật ra, đếm ngày yêu không phải là sai trái gì. Tôi không thể đập bàn và bảo con bạn: "Mày đừng đếm nữa!" hay đăng lên một "trạng thái": "Mọi người đếm làm quái gì? Lo yêu đi!". Đó là chuyện "đèn nhà ai người nấy sáng". Nhưng tôi thiết nghĩ, thay vì dành thời gian ra lo tủn mủn về những thứ nhỏ nhặt ấy, những cặp đôi yêu nhau (nhất là ở cái tuổi ong bướm la đà này) hãy cho việc học, việc nghỉ ngơi và những mối quan tâm về gia đình cũng có những chỗ đứng nhất định trong cái quỹ thời gian vốn đã khá hẹp hòi. Bạn nên đếm mình đã có bao nhiêu con năm, cần phấn đấu bao nhiêu con mười nữa để không phải bị học sinh trung bình. (Cũng nên) đếm ba mẹ mình đã bao nhiêu tuổi rồi, khi nào sẽ đến sinh nhật của ba mẹ, ông bà mình đã làm bao nhiêu việc nhà rồi, mình giúp được phần nào hay không.

Tất nhiên tôi không FA đến nỗi chưa có một bé "gấu", nhưng nhớ lại thì dường như tôi không đếm bao nhiêu ngày tôi đã cầm tay em, bao nhiêu ngày tôi chở em đi chơi, hay bao nhiêu lần lén lút hun em một cái dưới chân cầu thang nơi hai đứa ngồi nãy giờ rồi chui tọt vô hàng và vào lớp. Để đến khi hai đứa quyết định xem những ngày tháng ấy là một kỷ niệm nông nổi và dễ thương của tuổi mới lớn, thì tôi đã bàng hoàng nhận ra hai đứa đã quen nhau được tám tháng - một con số không hề nhỏ (đối với tôi lúc đó, và tôi đã tự ngưỡng mộ bản thân và em).

Đấy, tôi nghĩ không nhất thiết phải đo xem cái cây hôm nay đã cao hơn cái cây hôm qua bao nhiêu phân, bạn chỉ cần tưới nước cho nó đầy đủ, vun trồng bằng tất cả niềm yêu thương thì những thước đo về chiều cao sẽ chẳng nhấm nhằng vào đâu so với độ ngọt của quả - cái mà bạn có thể cảm nhận được, chứ đong đếm thì không thể nào!