Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Xích đu treo im lặng

.
Có một chiếc xích đu ở đâu đó trong cuộc đời…
Người ngồi đó và ao ước trong từng ấy tháng năm
thấy một người ngồi trên chiếc xích đu và đọc sách
chỉ như thế đã là hạnh phúc…
 
Chỉ như thế ngôi nhà mới có thể nhìn thấy nắng
chỉ như thế những ly tách mới có niềm vui chạm vào môi một người đang khát
chỉ như thế cánh cửa mới tin mình còn cần thiết
để chờ một bàn tay đến mở ra…
 
Chiếc xích đu được làm cạnh một dàn hoa
chiếc xích đu được làm dưới một tán cây ven hồ nhiều bóng mát
chiếc xích đu được làm bên một mái hiên nhà nhiều mưa và nắng
chiếc xích đu được làm trong tim một người không còn chỗ để yêu thương một ai khác
ngoài một con người…
 
Có những niềm vui giản dị như sự tự nhiên của cuộc đời
tự tay mình đưa xích đu cho người mình yêu thương trong chiều muộn
nhưng điều cỏn con với người này nhiều khi là cả một đời mong muốn
của một người tưởng chừng như không bao giờ biết rơi nước mắt
cho đến khi bắt gặp một tình yêu…
 
Đôi lúc sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc mà không hề biết trước là khổ đau
như chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy
như chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối
như chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi
bất cứ điều gì cũng cam tâm!
 
Người xây nên một ngôi nhà với những viên gạch lấy từ trái tim
những mùa trăng đi qua mà không dám ngủ
những đêm mưa không dám cựa mình vì sợ hơi ấm kia từ bỏ
những lúc cô đơn không dám khóc thành tiếng vì sợ chạm tay vào nỗi nhớ
những ngày dài thật dài…
 
Thà biết trước mình sẽ sống vì một người nào đó ngày mai
người có khi không phải thấy hối tiếc
người có khi làm cả triệu cái xích đu rồi đặt trên khắp các nẻo đường mà không cần biết
người mình yêu thương có chịu ngồi xuống hay không?
 
Ở đâu đó trong cuộc đời vẫn luôn có một chiếc xích đu treo trong lặng im
chờ một người đến ngồi và đọc sách…
(Tác giả: Nguyễn Phong Việt)
.
.
Anh yêu,
Lần đầu đọc bài thơ này, trong những ngày tháng xưa cũ, em đã xúc động vì những thông điệp chan chứa thương yêu, đầy ắp khát khao hy vọng...
Em đã lặng lẽ đi giữa cuộc đời náo nhiệt mà hoang vu; dọc lối em qua, có nhiều lắm những đôi tình nhân quấn quýt trên những chiếc xích đu hạnh phúc ngát hương hoa hồng. Có lúc, em dừng chân nghỉ tạm trên một chiếc xích đu rụng đầy cánh phượng hoặc một chiếc xích đu lác đác lá bàng cuối Thu, ngắm vạt nắng chiều loang rộng... rồi chợt nhận ra chiếc xích đu này không chỉ dành cho riêng mình, chiếc xích đu kia mình không nên ngồi lại lâu hơn, thế nên, em lại đi tiếp... một mình...
Cho đến một ngày kia, cuộc đời lật cho em một trang mới tinh khôi, một ngày giữa tháng năm lấm tấm mưa rơi, ngày anh đến chạm tay vào vỏ ốc sắp hóa thạch của em...
Mùa Đông năm ấy, trên đỉnh LangBiang, lúc đang dắt tay em lang thang dưới những gốc thông trẻ măng vươn lên vùng mây trắng lóa, anh có nhớ em đã reo lên khi thấy có một chiếc xích đu. Chiếc xích đu cô độc giữa khu du lịch vắng tênh gần như chỉ có đôi mình, nó ở đó không biết bao lâu rồi, im lặng như đang đợi chờ em. Hai đứa leo lên đồi và ngồi xuống chiếc xích đu ấy, em thu chân lại để anh đong đưa... Giấc mơ nhỏ nhoi của em đã trở thành sự thực!
Một buổi sáng trong lành, một cánh rừng ngát xanh, một dòng suối uốn quanh, một khoảng trời bát ngát, một vòng tay nồng nàn...
"Chỉ như thế đã là hạnh phúc"!