Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Của những tàn phai

Định sẽ im lặng nhìn mùa Thu trôi qua những kẽ tay buồn, mà chẳng thể nào im lặng được khi nhận thấy lòng mình chưa bao giờ thôi buồn hoang hoải. Mà cũng bởi vì không thể hững hờ được với mùa trăng mới. Sợ thời gian sẽ trôi đi, trôi đi vùn vụt không kịp giữ lại gì cho kí ức.
Bất chợt nhìn thấy những con đường quanh co, đẹp đẽ nơi ấy rồi xốn xang. Liệu mùa Thu ở những nơi khác nhau, ở mốc thời gin hoàn toàn khác có giống nhau? Liệu người ta có cảm nhận đủ đầy, hoặc nhớ thương đủ đầy với nhau. Ở đó, có những đêm trăng vạnh tròn? Cứ mỗi độ mùa Trung Thu về là chẳng thể nào lặng im được, phải viết, như chạm vào kí ức ngủ vùi từ nhiều năm về trước. Lúc này đường phố đã xôn xao từ độ nào rồi, dù cho có bao nhiêu tuổi thì mình vẫn thích lồng đèn như trẻ nhỏ. Ngày còn bé, thời gian này là đã được mua lồng đèn, đã háo hức chờ đón Trung Thu. Bây giở không còn nhỏ nhít gì nữa, chỉ len lén chạy hết con phố này đến con phố nọ ngắm nhìn không khí xôn xao ấy... Đến một độ tuổi nào đó, người ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài sự im lặng. Buồn bã cũng im lặng, hân hoan cũng im lặng. Thi thoảng, chỉ muốn ngồi ở một góc quán quen, thấy khổ hạnh nào rồi cũng nhẹ nhàng như mây trời. Cuộc đời cứ thế mà biên niên cô đơn.
Có những ngày thấy trong mình có quá nhiều điều phải nhớ, muốn rũ bỏ cũng không được. Thỉnh thoảng thấy nhớ Cantho quay quắt, như nhớ một người tình cũ lâu ngày chưa gặp lại, mà có gặp lại chắc gì đã hân hoan. Vì lẽ vậy mà người ta cứ đi hết nơi này đến nơi khác mà chưa lần nào đủ can đảm để quay trở lại. Nhớ một câu đã đọc ở đâu đó "Chúng ta ngay cả bạn bè cũng không được, và gặp gỡ hóa ra là chuyện rất buồn". Vô số lần nào đó, mình đã lặng lẽ rời đi, dẫu lòng mình vô cùng thương mến ai đó. Có lẽ bởi vì chúng ta chẳng đủ duyên để làm một người bạn, để làm một người tình đắm say thì thôi, thà làm một người dưng để thi thoảng giữa cuộc đời tất bật có lúc quay quắt nhớ về nhau.
Không ai muốn mình cô độc cả.
Không ai muốn cự tuyêt yêu thương cho mình.
Biết làm sao được, đời sống giống như những giấc mộng tàn, chẳng còn sót gì trong kí ức, như chưa từng tồn tại, như chưa từng dấu yêu.
Cantho, bây giờ những hàng cây có lẽ cũng liêu xiêu trong cơn mưa vừa trút xuống. Nhớ những buổi tan học, đội mưa về... Chỉ vậy thôi!
Ps: ...của những tàn phai