Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

A place where the wind blows

Làm ơn, tan biến đi những tháng ngày oi bức. Những buổi trưa Hè nóng nực, mồ hôi nhễ nhại cùng cảm giác khó chịu khôn cùng. Nắng ơi sao chói chang như thiêu đốt thân xác con người đến thế? Nắng ơi sao không dịu nhẹ bớt để tâm hồn người thanh thản. Đúng. Nắng tàn nhẫn, nắng không lạnh như mưa, nắng không nhẹ nhàng như những con gió nhưng nắng duy trì sự tồn tại và phát triển của thiên nhiên, của con người. Nắng là duy nhất.
Gió ơi cứ tiếp tục mải miết, thổi ấm tâm hồn, thổi mát những hôm trưa nắng gắt để nắng không còn khó chịu với mỗi thân xác mang nỗi niềm đau thương. Gió nhẹ nhàng nhưng lắm lúc lạnh lùng lắm, mạnh mẽ, điên cuồng lật đổ mọi thứ, có hề gì chăng? Gió không biết chốn định hình, gió không rõ phương trời dừng chân. Lặng lẽ triền miên, không quan tâm bất kì ai, vô tình lướt ngang qua mọi thứ. 
"Hỏi rằng gió không cô đơn sao?
Gió đáp trả cô đơn là nghĩa gì?"
Phải rồi, gió sinh ra vốn chỉ một mình. Gió đâu biết cái cảm giác đồng hành cùng ai đó? Cô đơn, không có trong từ điển của gió. Đơn giản vì gió không cảm xúc, gió vô tâm không quan tâm một ai, gió chỉ đơn thuần thổi từng đợt mà cũng chẳng hề nhận thức rằng chính những đợt gió nhẹ nhàng lướt qua cũng đủ khiến tâm hồn ai đó dễ chịu biết nhường nào, đau thương dần vơi bớt, nỗi niềm sâu kín như được giải tỏa, khoảng lặng trong trái tim tỉnh giấc khẽ khàng. 
"Hỏi rằng gió có thấy mệt không? 
Gió trả lời gió không biết mệt." 
Kiên cường đến thế, gió không thể có những lúc yếu đuối. Nhưng mệt thì vẫn phải có đúng chứ? Có những khi gió nghĩ ngơi, yên lặng mà ngừng thổi, lấy lại sức và tiếp tục cuộc hành trình dài vô định trước mắt. Mãi mãi... nơi phương trời xa xôi lắm, đến khi nào mới chịu dừng hẳn? Hỡi kẻ điên cuồng thầm lặng không mục tiêu kia?
"Chốn này mãi miết người đứng đợi
Trông nhiều thất vọng cũng thật sâu."
Ai bảo rằng gió cô đơn? Gió chỉ cô độc, cô độc trong chính cuộc hành trình của mình, cô độc trong thế giới bao la. Nơi phương trời vô định, rốt cuộc sẽ còn lại điều gì hay chăng, chẳng còn gì cả. Một màu trắng tinh khôi, cô độc.
"Nỗi đau tôi cất giữ trong gió  
Gió biến mất cũng là lúc tung ra
Còn lại gì khi mãi miết tìm kiếm
Ngoài thân xác nặng mãi với cô đơn."