Thứ Tư, 28 tháng 8, 2013

Đi qua những giấc mơ

Muốn thấy cầu vồng phải chờ hết cơn mưa…
Tù túng trước màn đêm, gió cứ hờ hững mà thổi qua chứ chẳng một lần ngoái đầu nhìn lại những chiếc lá đã vì gió mà lìa cành từ thuở nào. Ừ, gió mà. Gió tới mà chẳng bao giờ để cho ai có thể níu giữ nó ở lại. Gió tới rất nhanh mà đi cũng rất nhanh.
Đêm. Gió vẫn đang còn đùa giỡn ngoài kia. Mưa tới và bắt đầu rơi vào nỗi nhớ của ta những hình ảnh của người. Cứ xa dần, cứ mờ nhạt dần để rồi ta chẳng còn nhìn thấy người đâu nữa ngoại trừ những hạt mưa rơi tí tách ngoài kia.
Nhắm mắt lại để tận hưởng dư vị tàn của đêm, ta bắt đầu mơ… Mơ về người. Mơ về một thảo nguyên xanh đầy gió. Ta và người, tay trong tay sánh bước bên nhau.
Rồi ta mơ, mơ về một chiều Thu ấy. Nắng đã nhạt màu. Gió nhẹ nhàng lướt qua những vòm cây xanh lá. Người ở đó. Nhưng sao khi ta cất tiếng gọi người thì người lại quay đầu bỏ chạy, để lại ta bơ vơ giữa dòng người đông đúc…
Ta lại mơ…
Ta giật mình tỉnh giấc bởi tiếng khóc của đứa nhỏ bên hàng xóm. Vội vàng ta đưa tay lên quệt ngang dòng nước mắt như thể chẳng muốn ai nhìn thấy. Là mơ ư? Vậy mà có lúc ta cứ tưởng đó là thật. Ta cứ ngỡ là người đang hiện diện trước mắt ta. Nhưng nào có phải vậy. Ta khờ khạo và ngốc nghếch quá nhỉ khi cứ cho rằng đó là thật.
Những giấc mơ ấy… cứ đến rồi đi. Cứ lặp lại mỗi khi đêm tới. Ta cứ nhớ. Ta cứ mơ mãi về hình ảnh của người. Ta cứ chìm đắm trong nụ cười đã từng khiến cho ta ngây dại. Ta vẫn mơ khi hình ảnh của người đã chẳng còn rõ nét trong ta. Để rồi khi tỉnh giấc, ta sẽ mỉm cười, rồi ta lại khóc trong đêm.
Ta ngồi đó trên chiếc ghế sô pha đã cũ và lặng nhìn cơn gió thổi qua, ta ước gì ta có thể nắm tay người mà đi tới cuối con đường. Ừ, lại là một điều ước mà ta chẳng thể thực hiện được. Ta đâu có thể nắm lấy đôi tay ấy một lần nữa. Ta đâu có thể sánh bước cùng người trên con đường chung đôi ngày nào. Vì ta và người, giờ đã trở thành hai người xa lạ.
Ừ, chỉ là mơ thôi. Và khi ánh ban mai vừa ló dạng thì giấc mơ ấy cũng sẽ biến mất. Hình ảnh người rồi cũng sẽ tan dần vào trong tia nắng sớm mai. Rồi ta sẽ quên, quên đi tất cả những gì còn sót lại về người. Và để rồi, mỗi khi giấc mơ ấy tới, ta sẽ có thể mạnh dạn mà bước qua nó một cách dễ dàng, ta cũng sẽ không còn phải khóc thầm trong đêm nữa. Nào hãy cố lên, ta ơi!
p/s: Cho ta và cho ai đó cũng như ta