Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Tháng Tám, ngày hai mươi chín...

Tháng Tám, ngày thứ hai mươi chín...
Những lần họ quay lưng về phía nhau là có thật. Gã chẳng biết người có vui không, chứ gã thì rầu rũng ruột. Sướng ích gì đâu kiểu ngồi cafe một mình. Buồn buồn. Tủi tủi. Nhấm nháp ngày dài trôi miên man.
Không trách cứ. Bởi lẽ gã chưa bao giờ như thế. Dành hết im lặng về im lặng. Người với người, thương nhau, hiểu nhau, ai để vậy bao giờ? Cứ lênh đênh trên dòng ngày dậy sóng. Rồi mai mốt, gã tin rằng: người với người ắt lại về lại với nhau. Với chữ duyên còn đọng. Cho nên, chẳng lý do gì khiến gã phải đào bới hiện tại. Gã cứ kệ. Mặc kệ nó đi. Dù gã biết, mình buồn.
Tội nghiệp gã. Tội nghiệp hai mươi chín ngày của gã. Tội nghiệp sự tất bật của gã. Tội nghiệp cho lo toan của gã. Mà gã tội nghiệp thì được gì? Gã phải sống. Phải thở. Phải lo toan để thôi không còn tất bật. Gã phải đi tới được đoạn đường mà gã giấu tiếng cười khanh khách ngày xưa. Gã tới để thăm hỏi thôi, rồi quay về cũng được. Có lẽ vì cố gắng đến đó, mà gã trở nên tội nghiệp.
Từ khi nào đó, gã dễ tủi thân. Dễ ứa nước mắt. Dễ than vãn. Dễ thổ lộ. Gã thấy mình dễ dãi vô tội vạ. Mà cái ngộ đời, sau những lần dễ lòng đó gã thấy lòng mình nhẹ tênh. Cứ như trút được nước xuống sống. Cứ như thuyền dẹp được sóng. Không phải gã biện minh. Nhưng thật lòng là như vậy.
Tháng Tám, gã còn ngày mai và ngày mốt. Đương nhiên là còn cả ngày hôm nay. Chẳng biết chuyện gì xảy ra nữa. Nhưng, gã không ngại. Không thể nhắm mắt, rồi mở mắt nhìn tháng Tám trôi qua như vậy. Không. Không thể.
Cafe, như thế nào thì mới gọi là ngon? Gã bắt đầu ngại ngần với những lần nhăn mặt của mình trước đây. Sáng nay, gã tự hài lòng với ly cafe hòa tan. Tự cười và băng bó vết thương của mình. Ran rát. Nhưng thấy thấm thía và xứng đáng.
Ừ, chẳng có dòng sông nào giống dòng sông nào. Độ ngọt, lợ cũng khác nhau. Dòng chảy cũng không giống nhau. Thì tất nhiên, con sóng có xô vào những bến bờ khác nhau cũng là chuyện thường tình... Và, không có dòng sông nào bình yên. Nên, một ngày kia, lỡ như sóng có tình cờ dâng có lẽ cũng không có gì đáng gào thét.
P.s: Lâu rồi, không ai nhắc chữ "Vô Thường". Vậy thì sáng nay, mình nhắc lại. Coi như nhân sự kiện hôm nay thấy cafe hòa tan thơm ngon...!
Chào cậu, tháng Tám ngày thứ hai mươi chín