Thứ Hai, 26 tháng 8, 2013

Tôi ghét ông...



Mưa run rẩy trút hạt nước cuối cùng...

Những ngọn đèn đường le lói chiếu sáng...

Thứ ánh sáng già nua, mệt mỏi như chờ đợi bình minh...



Đàn ông trở về khi đồng hồ điểm 11 tiếng chuông...

Loạng choạng dắt xe vào nhà...

Người nông nặc mùi rượu...



Đàn bà vẫn lặng lẽ ngồi trên chiếc ghế mây...

Tay đưa nhẹ vuốt ve chú mèo lười, khuôn mặt thản nhiên đến lạnh giá...

Buông lơi tiếng thở dài nghe có chút đắng cay...



Đàn ông nghiêng ngã tiến lại sau lưng...

Ôm choàng lấy thân thể mãnh mai của đàn bà...

Thì thầm vào tai thứ ngôn ngữ nịnh hót...



Đàn bà cười nhạt, đứng phắt dậy, cái gạt tay khỏa lấp sự bất cần...

Không hờn dỗi, trách móc...

Mà đơn giản chỉ là sự mệt mỏi của chút niềm tin nhỏ nhoi...



Thằng nhóc run run nép mình vào cầu thang...

Tròn xoe mắt nhìn, tính toán khoảng cách giữa nhà vệ sinh và chiếc ghế mây...

Tay giữ chặt hạ bộ để kìm hãm thứ nước đang chực chờ tuôn ra...

Nó nghe được tiếng rạn nức của bình yên...



Bửa sáng...

Đàn bà vào bếp và chu toàn hai chữ đảm đang...

Đàn ông ngáp dài, một tay lật từng trang báo thơm mùi giấy mới...

Một tay xoa bóp những nơi nhức mỏi sau khi trãi qua một đêm dài trên chiếc sofa lạnh lẽo...

Con bé ăn qua loa vài miếng trứng cuộn, nhét tai phone, vớ nhanh chiếc cặp...

Bước ra khỏi nhà với gương mặt lãnh cảm và không quên để lại lời chào nặng mùi thủ tục...



Đàn ông đặt tách càfê uống dở xuống bàn...

Với lấy chiếc sơmi thẳng thớm còn vương hơi ấm bàn ủi...

Nhìn đàn bà bằng cặp mắt thán phục...

Nở một nụ cười méo mó có bảy phần hối hận...



Đàn bà dọn dẹp bát đĩa, cố né tránh cái nhìn chan chứa tin yêu đó...

Khi tiếng xe của đàn ông xa dần và phút chốc khoảng sân trở nên phẳng lặng...

Đàn bà ngồi xuống bàn trang điểm...

Tô chút son, bôi chút phấn lên khuôn mặt đẹp nhưng tiều tụy, xanh xao...



Đàn bà cười...

Hai hạt nước trong khóe mi ứa ra...

Lăn dài trên đôi gò má hư hao, nhạt nhòa màu đen của mascara...

Thằng nhóc nghiêng đầu nhìn mẹ...

Tim nó nhói lên...

Đã không ít lần nó bắt gặp mẹ nó khóc-bằng-một-nụ-cười như thế...



Nhiều đêm...

Không một tiếng cải nhau, chẵng một âm thanh đổ vỡ...

Cơn ác mộng chỉ vọn vẹn là một màu đen tĩnh mịch, lạnh ngắt, ai oán và vô hồn...





Thời gian phai màu...

Ai rồi cũng phải đóng trọn vẹn một kiếp người...

Thằng nhóc trưởng thành...

Là tôi, gã đàn ông bỏ ra gần một nửa tuổi thơ để sống trong sợ hải...



Chuyện gì đến cũng đến...

Biệt ly đặt nhẹ vào tay...

Họ chấp nhận rời xa nhau để cho nhau sự bình yên...

Tôi nhìn nhận mọi thứ như một điều hiển nhiên phải-xảy-ra...

Bà ấy rời bỏ quê hương, đến một miền đất mới với nụ cười thanh thản...



Ông ấy vẫn thế...

Gạt bỏ cô đơn để tiếp tục sự nghiệp mà ông đeo đuổi...

Vẫn là cuộc sống phong lưu, tự do như chim trời...



Một gã đàn ông thành đạt, điển trai, thông minh, hóm hỉnh...

Cái đầu lạnh và đôi mắt kiên định...

Có tài dùng người và biết đối nhân sử thế...

Ông từng là một hình mẩu lý tưởng mà tôi muốn trở thành...

Ngoại trừ việc chơi bời thân xác và làm khổ đàn bà...



Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu tại sao phụ nữ cứ xô vào lòng ông...

Đến cã những cô gái xấp xỉ tuổi của tôi vẫn ngọt ngào gọi ông bằng một tiếng anh...

Ấu trĩ, xuẩn ngốc và mỉa mai đến lố bịch...





Một thằng đàn ông ngu...

Là thằng lấy vật chất ra để đổi chát chút tình thương từ một con đàn bà....

Còn một con đàn bà dại là con lấy tình dục làm thứ để giữ chân một thằng đàn ông…

Ai đó, đâu đó, một cuốn sách hay một bộ phim nào đó đã nói như thế...





Ngần ấy năm...

Tôi sống trong tình thương của mẹ...

Ông mua cho tôi tất cã những thứ tôi cần, và cã những thứ tôi thích nhưng không cần...

Nhưng chưa bao giờ tôi thấy ông hoàn thành trách nhiệm của một người cha....

Ông là người bạn lớn của tôi...

Và chỉ thế thôi...

Tôi từng ăn cay, uống đắng mà không có ông...

Tôi từng khổ sở trãi qua những thứ lạ lẫm mà không có ông...

Ông không dạy tôi những thay đổi lớn trong đời của một thằng con trai trong tuổi dậy thì...

Ông không dạy tôi những kiến thức cơ bản của cái gọi là tình dục...

Ông không dạy tôi những kĩ năng tán gái...

Ông không dạy tôi cách để đưa một con đàn bà lên giường dễ dàng như ông vẫn làm...

Ông chỉ dạy tôi một bài học giản đơn...

Là đừng trở thành một con người... như ông !



Ừ, bài học rõ đáng giá...

Đàn bà khi được sinh ra vốn dĩ đã thiệt thòi...

Tôi không muốn lại có thêm những cảnh đời như mẹ tôi...

Như những con đàn bà đã từng đến, ở lại và ra đi khỏi cuộc đời ông...





Tôi thương mẹ...

Nhưng lại cảm thông cho ông...

Bằng một cách nào đó, mà tôi không bao giờ ghét ông được...

Rồi thời gian trôi qua...

Cay đắng khi nhận ra, tôi giống ông ở chính cái điểm tôi ghét nhất ở ông...



Hai gã đàn ông, bước qua biết bao cuộc tình...

Nhưng khi ngoảnh mặt lại nhìn, không còn ai bên cạnh...

Thì chính lúc này đây, cô đơn trở nên thân quen đến đáng sợ...



Hôm nay, sinh nhật ông...

Mời ông một bửa tối...

Một món quà được gói ghém cùng với chút xíu bất ngờ…



Năm nay anh chị tôi không về để quây quần một bữa cơm gia đình như mọi năm…

Nụ cười gượng gạo không thể nào che lấp được sự buồn bã và hụt hẫn của ông…

Vẫn là cái nhìn xa xăm về một nơi vô định…

Như nghiền ngẫm trong xót xa vì đã đánh mất một thứ gì đó…



Ông uống nhiều…

Tôi không thể cản vì cái lí do “dịp vui” mà ông nói…

Tôi cũng uống…

Dùng chén rượu, quân cờ để trãi lòng cùng ông…

Tâm sự của hai gã đàn ông thiếu vắng một nửa của đời mình…







Sương đêm vỡ tan trên khung cửa…

Chuông gió ngân vang tiếng phong linh thì thầm…

Nghĩ về em, ta lại rót…

Trong giây phút…

Chợt thấy em mong manh quá…

Dường như vạn vật xung quanh đều có thể làm tổn thương em…

Đôi khi cứ lo lắng cho em một cách ngớ ngẫn, không một lí do như thế…





Gượng gạo gõ vài câu từ…

Rồi buông lơi chiếc điện thoại trong chếnh choáng men say…









"Anh nhớ em"...