Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013

Viết cho những năm tháng tuổi trẻ



Cách đây của rất nhiều năm về trước, có một cô gái với biệt danh: “Vàng anh” đã vướng phải một scandal “khủng khiếp”. Bị dư luận ném đá, bị chỉ trích nặng nề. Tôi vẫn nhớ những giọt nước mắt của cô ngày đó. Mọi người nói cô “giả dối” nhưng tôi tin những giọt nước mắt ấy là thật. Nhưng giọt nước mắt thay cho những nỗi đau không lời... Cô đau khi bị người yêu phản bội. Cô đau khi chỉ trong chớp mắt, cả xã hội quay lưng và đẩy thẳng cô xuống vực sâu không thương tiếc. Ngày ấy, cô còn rất trẻ.....

Cũng cách đây vài tháng, mạng xã hội bỗng dưng nóng lên vì một cô gái. Cô ấy xinh đẹp và đầy quyến rũ. Cô ấy đốt cháy biết bao ánh nhìn thèm thuồng của bọn đàn ông và làm chị em phải trợn mắt mà thầm ganh tị với vòng 1 đẫy đã. Chỉ có điều cô ấy hơi “lố”. “Lố” trong những video tự quay. “Lố” trong sự thể hiện quá đà đến vô văn hoá. “Lố” trong việc trơ trẽn phô mà không ngượng... Rồi mọi người hùa nhau xem, hùa nhau “chửi”, hùa nhau vùi dập cái sự “Lố” đến gai mắt cộng đồng Việt. Một đấu một còn thừa sống thiếu chết. Một mà đấu với hàng vạn người thì chỉ có từ chết đến bị thương. Bị cái tát quá đau của dư luận. Cô ấy “tỉnh”. Ngộ ra cái sự “ngông” đầy sai trái. Cô gái ấy ắt từng mơ về vầng hào quang showbiz. Những viễn tưởng đẹp đẽ của tuổi trẻ đôi mươi. Ừ thì! Cô gái ấy cũng còn rất trẻ....




“Vì tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại” nên ta đi qua tuổi trẻ với sắc xuân kiêu kì. Ta thể hiện, ta bản lĩnh, ta “cháy” hết mình với đam mê, hoài bão và ước vọng. Nhưng đừng hy vọng ta sẽ không thất bại, không sai lầm. Cuộc đời nào mà chẳng có giông tố, quan trọng là ta phải cố mà vượt qua. Sẽ đau lắm khi ta bị dè bỉu chỉ trích. Sẽ khóc đấy, sẽ ngã khuỵu đấy nhưng hãy can đảm mà đứng dạy. Bill Gates có nói rằng: “Mọi người sẽ không bao giờ ngó ngàng đến lòng tự trọng của bạn, điều mà họ quan tâm chính là thành tựu mà bạn đạt được. Do đó, trước khi có được những thành tựu thì bạn đừng nên quá chú trọng hay cường điệu lòng tự trọng của bản thân mình lên”. Trở lại với cô gái “Vàng anh” ngày nào, giờ đây cô ấy đã trở thành một ca sĩ nổi tiếng. Một người xinh đẹp, tài năng và cực kỳ quyến rũ. Chính cô – chứ không phải ai khác, đã đem đến cho mình một cơ hội: được tái sinh trong quá khứ bùn lầy. Và giờ cô bay lên như con phượng hoàng kiêu hãnh. Rồi chẳng còn ai màn đống “tro tàn” thuở xưa... Còn về cô gái kia, dù nhận thức sai lầm khá muộn màng. Nhưng ông bà có câu: “đánh kẻ chạy đi, chứ không ai đánh kẻ chạy lại” Việc cô cần làm bây giờ là thôi lên mặc báo mà “rên rỉ”. Phí lắm, phí cho thời gian, phí cho cả người đọc lẫn người kể và phí hoài cả sắc xuân chẳng đợi cô ngoài kia....




Đời người nói ngắn không ngắn. Nói dài không dài. Vậy sao ta cứ phải tiếc nuối cho những dĩ vãng không thể vãn hồi. Hãy cứ ước mơ cho tương lai sáng sủa. Nhưng đừng há miệng mà chờ sung! Phải biết phấn đấu, phải miệng nói tay làm. Phải “dám” sống thì bạn mới thành công!

Cuộc đời là những cuộc chỉ len rối rắm. Hãy đan cho mình chiếc áo thành công. Để khi khoác lên người bạn có thể tự hào mà nói: “Tôi đã thất bại, đã từ bỏ nhưng tôi đã nỗ lực. Tôi thành công!”.