Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Còn lại với hoàng hôn

Ảnh minh họa
Bây giờ em chỉ còn lại những buổi chiều.
Bây giờ em chỉ còn một mình với hoàng hôn.
Xưa em đã nói nhìu lần với anh là em yêu những buổi chiều.
Sau khi đi Campuchia về, em thêm yêu hoàng hôn, em lậm cái chất buồn bã, u tịch, thê lương của những hoàng hôn trên tháp cổ, trên những điêu tàn đổ nát và trong đôi mắt mịt mùng, xa vắng mênh mông của người dân tộc Khmer.
Bây giờ, em nhận ra, hoàng hôn đã xâm chiếm lấy em như thể từ lúc nào lâu lắm rồi.
Có những lúc em ngồi một mình như lẫn vào sắc chiều, thấy hồn mình cũng đầy cô liêu và tàn tạ như vậy.
Thầy tim mình cũng trống vắng và rách nát như nắng rớt bên thềm vậy.
Thấy những tiếng cười xưa như là đã xa xưa lắm rồi, những rộn rã thân ái đầm ấm xưa như đã rời bỏ em rồi và em ngồi lại một mình trong chiều nghe gót chân, từng gót chân rời xa mình dần dần, như tiếng lá rơi mỗi ngày mỗi mỏng hơn, thưa hơn, xao xác hơn!
Tiếng giày rời xa em dần, và anh cũng rời xa em như vậy!
Em đã hiểu vì sao người Campuchia có đôi mắt đen hun hút buồn, vì có lẽ người ta sống quá nặng lòng với quá khứ, người ta sống mãi trong ánh hồi quang của một thời huy hoàng xưa đã tắt lịm, người ta đi lang thang thu nhặt từng viên đá, thổi hồn vào những rêu phong và ám ảnh những khuôn mặt bí ẩn ngàn năm nguyên vẹn một nụ cười mơ hồ có sức hút mãnh liệt của đá ong.
Em cũng như thế với hoàng hôn, em đã bị ám ảnh với một tình yêu quá lớn và quá đẹp đến nỗi không thoát khỏi vòng tay trói run rẩy của quá khứ mà lao dứt khoát vào tương lai. Con tàu của em đã bị acid hóa của thời gian và cảm xúc chất đầy tràn trên khoang hành lý, quá đầy tràn đến nỗi không thể lê bánh xe về một ga nào hơn là dừng lại ở mãi một ga xép buồn hiu của quá khứ...
Và em ngồi đây, cuộn mình thật thấp, giấu đi khuôn mặt không còn rõ nét, khoanh hai tay vòng ôm chặt lấy gối như ráng giữ lại con tim đã rách bươm, chìm hẳn vào hoàng hôn như là một phần của ánh nắng chiều đã tắt kia.
Có ai một lần lưu luyến với chút hồi quang của mặt trời sót lại cuối ngày, sẽ thấy bóng hình em tiêu tan dần như ảo ảnh và rồi như khói bụi hư vô mà thôi.
Em mãi mãi ở lại cùng hoàng hôn rồi.