Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Con lớn rồi tự nhiên mẹ thừa ra

Ngày còn bé, mẹ luôn háo hức mỗi khi Tết đến Xuân về. Nh­ưng bất chợt nhận ra mỗi một năm mới đến cũng đồng nghĩa với việc tăng lên những nếp nhăn trên gương mặt bà, những sợi tóc bạc phủ lên đầu ông. Rồi mẹ đi lấy chồng, sinh con, thời gian bận rộn cuốn mẹ trôi theo những riêng ẩn lo toan, chỉ đến dịp nghỉ Tết cha mẹ mới về thăm ông bà ít ngày. Khoảnh khắc chuyển mùa bỗng trở thành một mốc thời gian lắng đọng thiêng liêng. Người xưa có nói “nước mắt chảy xuôi”, ông bà trong khoảnh khắc đó nghĩ về cha mẹ, còn cha mẹ lại dành tất cả khoảnh khắc đó cho con.
Có một nhà thơ nào đó đã viết: “Con lớn rồi, tự nhiên mẹ thừa ra/ Nhiều câu nói trở nên không cần nữa”, có lẽ vì chẳng muốn “thừa” với con nên lúc nào cha mẹ cũng có cảm giác con còn thơ bé, chưa thể rời vòng tay cha mẹ kể cả khi con quàng tay vào cổ mẹ tíu tít khoe con đã đỗ Đại Học, đã trở thành người lớn… Con nhập học rồi tranh thủ đi làm vào ngày nghỉ để tự trang trải sở thích cá nhân. Xót con, cha bảo đủ sức lo lắng cho con nhiều hơn thế nữa, miễn con yên tâm học không cần phải vất vả. Con thưa rằng xin hãy để con có thêm trải nghiệm để bước vào đời vững vàng hơn, con đã lớn và có thể làm được tất cả. Nhìn thấy con cứng cáp, rắn rỏi mẹ hạnh phúc biết bao nhiêu. Đối với mẹ chẳng có sự nghiệp nào lớn hơn gia đình, chẳng có điều gì quý giá hơn con của mẹ.
Những manh quần, tấm áo của con mẹ vẫn còn giữ được khi con còn trong nôi rồi chập chững biết đi, biết reo cười chạy nhảy và “nhổ giò” ra dáng thanh niên cho đến khi con biết mơ màng, bối rối, biết sửa soạn để mình nhìn “bảnh trai” hơn và cả những buổi tối về trễ con ấp úng tìm lý do giải thích thay cho lý do con đã hẹn hò với một cô gái xinh tươi nào đó. Và rồi chiếc áo của con, ba ướm thử đã rộng; chiếc quần của con, ba mặc thử đã dài hơn chiếc quần ba đang mặc. Cha mẹ chợt lặng đi khi nhận ra con trai bé bỏng lớn tự lúc nào…
Con trai của mẹ sắp 20 tuổi, ngoài kia là chân trời rộng mở, những con đường về muôn nẻo, bước chân con sẽ dấn bước trên lối con đã chọn. Những cánh đồng, dòng sông, thành phố hay những vùng đất mới sẽ vẫy gọi con khám phá. Con hãy bình tĩnh đối mặt với cuộc sống, có buồn, có vui, có êm đềm, có sóng gió, có thành công và thất bại. Con hãy trang bị cho mình tri thức và sự trải nghiệm cùng lý trí sáng suốt tránh không mắc phải sai lầm để rồi phải hối hận về sau. Nếu có sai lầm, thất bại con cũng đừng nản mà hãy xem như đó là bài học kinh nghiệm quý giá cho mình. Một khi nào mệt mỏi hay vấp ngã con hãy nhớ ngôi nhà mình luôn là bến bờ đón chờ con quay trở lại.
Khi con lớn, con sẽ biết tình yêu không phải là điều gì quá xa vời đến mức ta không chạm tới được. Nó rất gần, rất bền vững khi con có một tình yêu chân chính, biết cảm nhận và làm cho người mình yêu được hạnh phúc.  Nụ hôn đầu đời của con với người con gái con yêu sẽ là một phép màu, con sẽ nhận ra tâm hồn chính mình và của cô gái kia nữa. Nụ hôn ấy trân trọng, dịu dàng, thanh bình như thể gia đình của con. Con hãy yêu không chỉ bằng tiếng gọi con tim, bằng cảm xúc choáng ngợp mà còn bằng cả suy nghĩ chín chắn để thấu hiểu lòng nhau, cùng chung một mục đích sống, cùng khát khao một mái ấm sum vầy và yêu cho thật lòng để mai này không tự trách mình. Làm đàn ông sẽ mệt mỏi vì nhiều thứ như là chỗ dựa và đôi vai gánh vác cuộc sống gia đình… Sự căng thẳng, chán chường sẽ đôi lần ghé lại  nhưng con hãy nhớ tình yêu thương sẽ cho con đủ sức mạnh để vượt qua tất cả.
Con trai thân yêu ạ. Cuộc sống vô cùng rộng lớn, có rất nhiều điều đang đón đợi, con sẽ tự mình quyết định tất cả, cha mẹ không thể làm thay bất cứ điều gì cho con nhưng cha mẹ sẽ luôn bên cạnh để cùng con vượt qua những khó khăn, thử thách, nâng con dậy khi con vấp ngã. Con hãy xây đắp ước mơ bằng tất cả khát khao của mình đừng vì bất cứ lý do gì mà biến thành một con người khác rất xa lạ với những gì cha mẹ và mọi người đã biết về con. Dù con có là kĩ sư, bác sĩ, bộ đội hoặc chỉ là một anh công nhân thì cha mẹ cũng tự hào về con vì con đã sống đúng với khát khao của mình, không vì sức nặng của vật chất mà thay đổi nhân cách con người. Và quan trọng hơn hết là con đã thực sự sống bằng chính cuộc đời và lương tâm của con.
Con hãy nhìn cuộc đời bằng đôi mắt lạc quan để thấy rằng niềm đau khổ đến không đủ sức để quật ngã ta mà chỉ để ta quý trọng hơn những phút giây hạnh phúc, cho ta tâm hồn nhân hậu bao dung hơn để ta biết rằng một cơ thể tật nguyền không đáng sợ bằng một nhân cách tật nguyền. Vì thế, những người sống quanh con có thể khiếm khuyết một vài bộ phận trên cơ thể thay vì giễu cợt họ con hãy nhìn vào sự hoàn thiện trong tâm hồn và cuộc sống của họ. Cái đẹp đích thực sẽ nẩy sinh từ trong thử thách, gian nan và ngay cả giây phút sinh tử khi ta hy sinh cho chân lý lớn lao của cộng đồng, của Tổ Quốc. Con đừng chạy theo vẻ đẹp phù phiếm giả tạo mà ẩn chứa bên trong nhiều cạm bẫy khiến con sa ngã.
Lại một mùa Xuân mới đến, tuổi 20 của con căng tràn sức sống, thế giới của con muôn ngàn màu sắc, đôi khi sự nông nổi, hào hứng của tuổi trẻ khiến lối về nhà mờ đi trong thoáng chốc. Nhưng con trai ạ, khi con lớn, con sẽ biết không để cha mẹ “thừa ra” trong cuộc sống của mình, tình yêu thương sẽ cho con ý thức trách nhiệm về cả hai phía thương yêu riêng và chung, cho con hiểu rằng dù con có đi xa đến đâu, có thành công hay thất bại đến như thế nào đi chăng nữa, dù con rồi sẽ có con trai và con gái, có con dâu rồi có con rể thì với cha mẹ con luôn là báu vật quý giá nhất trên cõi đời này mà cha mẹ đã có được.