Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Cùng cười về một kỉ niệm em nhé!

Sẽ lặng im, sẽ dừng lại để xâu chuỗi lại tất cả những gì mình đã có cùng nhau em nhé, vì nếu bước tiếp lối đi của chúng ta có lẽ sẽ rất chông chênh, em bảo thế thì ta sẽ làm vậy dù biết rằng nỗi khó ở đang chằng chịt cả lòng.
Cứ im lặng đi, dù ta biết nỗi nhớ đang cuồn cuộn như con sóng dữ, bởi đôi khi cũng cần nén lòng để cảm xúc đừng làm mình mệt nhoài bởi nhớ thương. Đời ta ghét nhất sự im lặng nhưng quanh đi quẩn lại những người ta yêu thương đều ít nhất một lần im lặng trước mình, và dạy ta tập im lặng là như thế nào, bây giờ em cũng thế! Ừ thì im lặng là vàng, khẽ khàng là bạc, và dịu dàng là em, cứ nghĩ thế đi để nguôi ngoai nỗi day dứt lòng…
Một mình, chỉ một mình thôi, lặng lẽ với đêm, với những bản tình ca man mác lòng, với dòng chữ lan man bao xúc cảm, với yêu thương, kí ức hôm qua, và với chính mình, trơ trọi, lẻ loi, rồi tự kỉ như một kẻ cuồng ngông để mọi thứ trước mắt bỗng toàn chênh vênh. Nghĩ, nhớ, mong - ba cảm xúc luôn làm lòng nằng nặng lại vô tình được lên ngôi cũng vì thế thì phải.
Đã bảo không nghĩ xa xôi, không hứa hẹn đá vàng, mình đến bên nhau chỉ cần cả hai thấy cần, thấy đủ để sưởi ấm con tim chi chít vết sẹo thì ta nên biết rằng những khoảng lặng sẽ là lẽ tự nhiên. Ta đâu thể khóa chặt con tim em, đâu thể bảo em hãy chỉ được nhớ thương mỗi mình, và cũng đâu thể là bến bờ cuối cùng để em nghĩ đến lúc đau buồn, hụt hẫng, mình đôi khi như bến hờ, đò tạm là vậy! Buồn, buồn đó chứ vì ta đâu sỏi đá, hay đa tình đến nỗi chẳng vương chút gì khi đi ngang một cuộc tình, nhưng ta biết rằng chúng ta thực tế chỉ có thể là thế thôi.
Ta sẽ lại là ta, sẽ sống như tháng ngày qua mình đã trải, và em cũng thế, còn những chắt chiu mình đã từng hãy để vào một góc lòng, muốn nhớ, hay muốn quên thì tùy ý nghĩ trong nhau. Không nên hờn giận nhau chi vì khi bắt đầu mình đã lo sợ với những ngờ vực còn gì, không nên ngoảnh mặt, lạ xa, hay hững hờ vì dù thế nào chúng ta cũng là bạn của nhau đó thôi, hãy thế em à để tròn trịa một kỉ niệm mà khi nghĩ về mình có thể cùng cười.
Hãy bước đi, hãy mỉm cười với những gì em đang có và hãy nâng niu những điều em được nhận lấy để cho – nhận cuộc sống thật ý nghĩa em à, và ta cũng sẽ tự nhắc mình điều này.
Hãy nghĩ về ta, một người bạn mà em đã từng quí mến, nghĩ rồi cười, chứ đừng nghĩ rồi lặng buồn, cáu gắt, và ta cũng sẽ bảo mình như thế khi nghĩ về em.
Hãy gọi cho ta khi bỗng dưng em muốn nghe một giọng nói đã từng quen thuộc, hay nhắn một tin nhắn hỏi han bình thường như bao người để ta nhận ra rằng mình vẫn còn đó người bạn ở phương xa.
Hãy, hãy làm những gì em muốn, em nghĩ…
Và ta cũng sẽ thế, sẽ làm những gì con tim, lí trí mách bảo…