Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Dự án yêu thương

Dự án nho nhỏ cho một yêu thương rất to mà vĩnh viễn không thể thành sự thật.
Mình sẽ yêu nhau vào cuối mùa Thu nhé. Vì em thích mùa Thu, và may quá anh cũng thế. Mình yêu nhau vào mùa Thu để anh sẽ vừa đàn vừa hát "Đoản khúc mùa thu" cho em nghe mãi.
Chúng ta đều thức khuya nhưng em sẽ dậy muộn hơn anh. Buổi sáng mở mắt dậy em sẽ xoay qua ôm con mèo của chúng mình và cố ngủ nướng thêm một chút, vặn vẹo thật lâu cho tới khi anh mở cửa mang bữa sáng đã chuẩn bị sẵn vào ăn cùng với em. À, bữa sáng anh làm đơn giản thôi nhưng luôn thơm phức mùi bánh mì do chính tay anh nướng, và món ốp-la anh cố đổ trứng cho thật đẹp. Mình sẽ ăn sáng trên nền nhạc gì nhỉ? Một bài do anh sáng tác nhé.
Em luôn yêu những buổi chiều cuối tuần. Trong không gian lãng đãng lười thật lười, chiếc loa to đùng ở phòng khách vang lên những bản nhạc bất hủ của Yiruma mà anh vô cùng thích. Còn ở nhà bếp, anh cứ loay hoay xoay hết bên này sang bên khác, cặm cụi tách từng tép cam, rồi lại hì hụi trộn bột sao cho vừa đều để cho được mẻ bánh Muffin Cam vào trong lò nướng. Vì anh chẳng cho phép phụ giúp gì nên em chỉ biết ngồi xếp bằng trên bậu cửa sổ, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, và ngắm nắng chiều nhảy nhót bên ngoài khu vườn nhỏ xíu của tụi mình.
Đến khi gạt tàn đã đầy đầu lọc và mẻ bánh đầu tiên vàng ươm đã được mang ra, em sẽ nhảy ngay khỏi bậc cửa để chạy đến ôm anh một cái, rồi nắm chặt cái tay còn thơm lắm mùi bột, mùi bơ sữa, hít một hơi thật sâu và thốt lên "Tay anh thơm quá!". Xong sẽ nhón tay lấy cái Muffin gần nhất, cắn một miếng rất tham lam rồi xuýt xoa "Trời ơi sao mà chua lè chua lét vầy nè!". Mình sẽ quay sang cằn nhằn nhau sao hồi sáng đi chợ không chịu lựa cam cho kỹ để giờ bỏ vô bánh chua quá trời. Chút nữa thôi, trong không gian thơm nức mùi bánh mới ra lò và nhạc Yiruma êm dịu, chúng ta tự dưng cười xòa xí xóa cho nhau và đổ hết tội trạng lên đầu bà bán cam. Hahaha.
Tối tối chúng ta chẳng đi xem phim hay lê la cà phê để bàn về ngàn lẻ một chuyện trên trời dưới đất của showbiz. Mình chỉ ngoan ngoãn ở nhà thôi. Anh sẽ ngồi bên chiếc dương cầm của anh, hí hoáy viết lên cuốn sổ tay những giai điệu anh mới nghĩ ra, ghi rồi lại xóa, cứ gạch gạch viết viết thế rồi chút xíu nữa là anh đã có một bản nhạc mới, về mùa Thu của chúng ta, về con mèo ngủ quên trên bậu cửa, về cơn gió tháng Tám, về Hà Nội trong tiềm thức của cả hai... Anh viết rồi lại đàn, thỉnh thoảng gọi em sang nhờ em hát một đoạn nhưng chưa tới hai câu đã phẩy tay "Lệch tông rồi giời ạ!", dĩ nhiên là em sẽ phụng phịu bỏ sang bàn làm việc của em để mặc anh với những nốt nhạc khó nhằn mà em học mãi không thuộc. Bởi vì em cũng sáng tác những thứ của riêng mình.
Em miệt mài gõ lên bàn phím vô số những con chữ lỉnh kỉnh, cũng gõ ra rồi lại xóa, tự lấy sách đập vào đầu mình không biết bao nhiêu lần, chỉ để có được những câu chữ hoàn chỉnh, rồi dần dần thành từng đoạn, từng chương hoàn chỉnh, đến cuối cùng sẽ xong xuôi quyển sách mà nay mai em sẽ rất vui khi ghé qua nhà sách và bắt gặp chúng nằm ngay ngắn trên kệ. Cuốn sách viết về câu chuyện tình nho nhỏ của một người mơ về giải Nobel yêu một người khao khát giải Grammy. Giữa những miệt mài gắng sức thực hiện ước mơ của mình, từng chút từng chút một, họ tìm thấy và yêu nhau. Ừm, biết đâu.
À, nếu đến mùa mưa mà mình vẫn còn yêu nhau thì anh nhớ bỏ áo mưa vào cốp xe em trước khi em chạy ra đường nhé, vì em chẳng bao giờ nhớ nổi việc đó cả. Đến khi mưa đã ném từng đợt ầm ĩ lên mái nhà, em cuống cuồng tấp vội vào một mái hiên to, ríu rít gọi cho anh than thở sẽ về muộn và trời ơi trú mưa chán lắm, anh cười hì hì bảo mở cốp xe ra đi rồi về với anh nào. Sẽ luôn có một chiếc áo mưa gấp gọn gàng nằm sẵn đó để đưa em về sớm hơn và đón mẻ bánh Egg Tart thơm phức mới ra lò cùng anh. Cũng chẳng cần lau người cho khô, em cứ để nguyên hai bàn tay lạnh ngắt và mái tóc bết cả vào má mà ôm chầm lấy, dụi dụi đầu vào cổ anh mặc kệ con mèo đang nằm dài trên bếp nhìn chằm chằm vào chúng ta.
...
Như thế thôi anh ạ, câu chuyện tình yêu nhỏ của chúng ta với em luôn chỉ gói gọn trong những thứ con con vụn vặt này thôi. Những thứ nhỏ xíu có mùi thơm của bơ sữa, có tiếng piano, có một con mèo rất lười, và có cả anh nữa.
Thật ra em cũng không ước những điều này thành sự thật, chỉ viết ra vì đơn giản em nghĩ rằng chúng dễ thương, như những chiếc bánh anh làm và bài ca anh viết vậy.
Tặng em trước tiên. Và tặng anh.