Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Em muốn dừng lại...

Chúng mình là gì hả anh? Nếu là tình yêu sao anh không một lần nắm giữ? Nếu là tình bạn sao anh gửi những cảm xúc quá đỗi nồng nàn để em liêu xiêu khi chính em bị mềm lòng trước những gửi trao ấy...
Em đã từng đọc được đâu đó mấy dòng này, có lẽ nó thật đúng cho chúng ta hiện giờ? Sẽ chẳng có một cái kết thúc nào cho mối quan hệ này đúng không anh?
Anh đến nhanh và cũng đi thật nhanh, chính em biết anh yêu người con gái đó rất nhiều, nhiều hơn cả bản thân mình, anh có thể làm tất cả vì cô ấy của anh... qua những lời tâm sự từ anh. Nhưng em đã chẳng quan tâm điều đó, vẫn để anh đến bên em.
Anh quan tâm tới em thật (có lẽ vậy). Nhưng để nói ba từ "anh yêu em" thì có lẽ quá khó phải không anh? Anh đẩy em vào vớ bòng bong của anh rồi bỏ mặc em lầm lũi với nó. Em không biết không biết phải làm sao cả? Khi mà từng ngày từng ngày tình cảm của em cứ lớn dần mà không biết. Trong khi anh vẫn yêu người con gái đó, mỗi đêm anh nhắn tin với em, anh quan tâm em, anh nói em đặc biệt trong trái tim anh nhưng anh vẫn nhớ cố ấy. Đã bao lần em định từ bỏ nhưng anh nói đừng làm thế anh buồn lắm. Em đã chẳng thể buông anh ra. Em ngốc thật!
Thứ tình cảm anh dành cho em chỉ là thứ tình cảm nửa vời, em cũng chỉ là người thay thế người ta trong quãng thời gian anh và cô ấy tạm xa nhau thôi. Với anh em có cũng tốt không có cũng chẳng sao.
Vậy mà em đã yêu anh, yêu anh rất nhiều. Em biết anh đã dành cho cô ấy rất nhiều, anh cũng ngốc lắm anh biết không? Sao có thể yêu người ta nhiều đến vậy? Sao có thể chịu đựng một quãng thời gian nhiều như thế? Em đến phát điên khi anh cứ lầm lũi với quá khứ. Anh cũng phải được yêu thương.
Và em cứ bên anh như vậy, một mối quan hệ không rõ ràng, nói đúng hơn là nó được giấu giếm tất cả mọi người. Anh nói anh cần thời gian suy nghĩ, em đợi anh. Ngày qua ngày anh lạnh nhạt với em, em cứ sống trong lo sợ rằng một ngày nào đó cô ấy sẽ về bên anh và em sẽ chẳng đủ tự tin để níu anh lại, phải để em đi...
Em chẳng đủ sức để vượt qua những lo sợ chính mình tạo ra nữa. Em không đủ niềm tin nữa. Còn anh? Dường như chưa bao giờ muốn kéo em lại gần thêm nữa?
Em!
Lầm lũi trong thứ tình cảm ấy, cố nhặt tìm cho mình một niềm tin. Em chỉ mong anh một lần cho em một chút hy vọng để em có thể tiếp tục yêu anh. Nhưng... cao quá, xa quá. Mong một lần anh nói anh thực sự muốn ở bên em. Vậy mà... Cảm giác duy nhất anh đưa đến cho em chỉ là trạm dừng chân, là qua ngày để đợi những thứ của riêng mình.
Em muốn sống với chính tình cảm của mình, sống thật với con tim mình và trọn vẹn với anh. Có thế nào em cũng chỉ yêu anh, có thế nào thì em vẫn chờ anh. Nhưng em nhận được gì từ anh? Là những lần anh bỏ quên em, là những lúc anh vùi đầu vào game mà hững hờ với em. Anh yêu game hơn cả em, anh cần game hơn cả em - cái đứa con gái ngày ngày vẫn chờ anh, cái đứa sẵn sàng lôi xe đạp ra đi hai cây số chỉ để gặp anh khi mới chuyền xong hai chai nước...
Anh như diều thả bay giữa bây trời lộng gió, còn em chỉ là người cầm dây bất lực để nó bay đi cùng gió. Anh chưa một lần biết em đã thấy buồn như thế nào khi mỗi một ngày anh lại bỏ quên em lại phía sau.
Anh bảo em chờ nhưng chưa bao giờ anh cho em chút hy vọng, anh cho em chút niềm tin để em có thể ở bên anh.
Em chẳng thể làm gì để chứng minh rằng em yêu anh cả, chỉ có trái tim này luôn một dạ với anh.
Nếu không yêu anh em đã chẳng đợi hàng tiếng đồng hồ ngoài trời lạnh cắt da thịt. Nếu không yêu anh, thì một đứa vừa lười vừa nhác như em lại bỏ cả trưa mùi mẫn làm bánh cho anh ăn...
Em cần anh hạnh phúc, nếu không phải là em thì ai cũng được chỉ cần anh hạnh phúc. Anh có biết tình cảm của em không? Anh có biết không em yêu anh nhiều vậy đấy.
Với em anh quan trọng, còn với anh em là gì? Nếu chị ấy xếp thứ nhất thì em cũng chẳng được xếp thứ hai đâu, game cũng là cuộc sống của anh mà. Còn em chỉ là khác qua đường thôi, chẳng là gì trong trái tim anh cả.
Em muốn dừng lại, thôi không cố gắng chen chân vào cái cuộc sống đông đúc của anh nữa. Em muốn dừng lại và nhìn thẳng vào sự thật, rằng anh chưa bao giờ yêu em. Em muốn dừng lại để biết rằng mình đã sai...
Nhưng...