Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Em muốn được bình yên như đã từng

Em mệt mỏi quá, bước chân không còn muốn chạy theo thứ ánh sáng le lói của hạnh phúc nữa. Sẽ chẳng có niềm vui nào trọn vẹn mà em có thể nhận lấy trong cuộc sống này đâu. Hay ít ra thì cũng chẳng có bờ vai ai đó mà khi em tựa vào sẽ thấy an yên tuyệt đối.
Em muốn quay mặt đi, muốn mình chạy vào một góc khuất để em chẳng thể nhìn thấy người em yêu thương và người luôn dõi theo em cũng không bao giờ tìm được em nữa. Giá mà có một nơi nào đó tĩnh lặng mà em có thể tìm đến ngay lúc này.
Em chẳng muốn loanh quanh trong những ngõ ngách mà chính bản thân đã từng lầm lũi đi về, cũng sẽ chẳng cố vun vén cho một mầm yêu mà biết rằng sẽ không bao giờ cho ra trái ngọt
Em muốn thả tâm hồn mình bay bổng đâu đó để những cảm xúc nơi con tim được bình yên như nó đã từng.
Em chẳng muốn loanh quanh trong những ngõ ngách mà chính bản thân đã từng lầm lũi đi về, cũng sẽ chẳng cố vun vén cho một mầm yêu mà biết rằng sẽ không bao giờ cho ra trái ngọt. Em chỉ muốn là em của ngày xưa, bất cần, xốc nổi, lạnh lùng và cao ngạo như người ta vẫn thường bảo thế.
Em đã mệt nhoài với những gì mà yêu thương mang đến cho em. Đồng ý là cũng có khi niềm vui làm em quên đi những muộn phiền, nhưng nó chẳng thể lắp đầy những khoảng lặng nơi cõi lòng em đã ngày một hằn sâu như vực thẳm.     
Xin để em được trở về như hồi ấy, cái thời mà tình yêu đối với em chỉ là những cảm xúc nửa vời, tầm thường chẳng mấy khát khao, có cũng được mà không có em cũng chẳng cần.
Em không muốn tiếp tục thả những cảm xúc của bản thân đi hoang thêm nữa, sẽ chẳng có thứ hạnh phúc nào mang tên yêu thương như em đã từng hy vọng, chờ đợi thế đâu mà.
Em cần một khoảng trống để ru những niềm đau trong em vào giấc ngủ, cần an yên làm liều thuốc chữa trị cho những vết thương nơi con tim mà em vẫn biết sẽ chẳng thể nào lành
Dẫu biết là cô đơn có khi còn đáng sợ hơn cả cái chết nhưng em vẫn muốn mình sống thế, em cần bình yên, cần một khoảng trống để ru những niềm đau trong em vào giấc ngủ, cần an yên làm liều thuốc chữa trị cho những vết thương nơi con tim mà em vẫn biết sẽ chẳng thể nào lành.
Xin được giữ những gì tốt đẹp mà em và người đã có làm hành trang cho những ngày tháng tiếp theo. Mong những người ở lại được an yên nhé!