Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Hạnh phúc chiều buông


Hình internet
Mẹ bối rối khi chị em mình vừa bước chân vào cửa. Vẻ lúng túng giới thiệu bác Long vừa sang chơi. Bác cười từ tốn và đẩy hai cốc nước vừa rót về phía mình "Uống nước đi hai cháu, đi đường xa chắc mệt rồi!". Uống ngụm nước chè thanh mát mà thấy lòng nghèn nghẹn. Bốn mươi ba tuổi, mẹ vẫn sở hữu vẻ đẹp mặn mà. Thời gian, sự cô đơn và những khó khăn dường như không có cơ hội làm tổn thương đến dung nhan của mẹ là mấy. Với chị em mình mẹ là tất cả, cấm có ai đụng được đến mẹ, nhất là mấy gã đàn ông.
Ngày ba mất, mẹ mới tròn hai mươi tám tuổi, bà nội bảo cái tuổi còn quá trẻ để một mình nuôi hai đứa con nhỏ. Bà nói để hai chị em mình cho bà rồi kiếm nơi nào đang hoàng mà đi bước nữa. Mẹ lắc đầu. Mẹ bảo ở vậy nuôi con. Rồi chúng mình lớn dần, trong khi bà đôi lúc nhắc mẹ nếu có cơ hội thì có thể tìm nơi dựa dẫm mới thì hai chị em mình giữ mẹ như giữ báu vật. Người đàn ông nào đến chơi mà tỏ ý muốn nói chuyện với mẹ chị em mình tìm mọi cách đuổi khéo họ về. Có lần mình đã khóc long trời lở đất chỉ vì bác Hòa chở mẹ đi ăn đám cưới mà chị Thắm nhìn thấy rồi reo như choảng vào tai mình "Mẹ mày có người yêu rồi, sắp mất mẹ cho coi!". Khốn khổ cho bà và mẹ phải mất mấy ngày liền làm công tác tư tưởng, mình mới yên tâm.
Mẹ như hiểu được nỗi lo của chị em mình nên càng sống khép kín. Ngoài giờ làm là mẹ về ngay với chị em mình với bà. Có lẽ vì thấy mẹ thiệt thòi nên bà tôi thương mẹ lắm. Những lần mẹ ốm, bà sốt ruột chạy đầu trên xóm dưới thuốc thang, rồi nấu đủ món mà mẹ thích để mẹ bồi dưỡng. Hay như lần em gái tôi bệnh nặng phải nhập viện cấp cứu. Mẹ sợ ngất đi, bà ôm mẹ khóc. Có lẽ bà thấu hiểu hơn bao giờ hết nỗi khổ của người đàn bà nuôi con khi không có chồng bên cạnh. Bà lại giục mẹ tôi lấy chồng. Chị em mình lại sợ những người đàn ông tìm đến bên mẹ.
Chúng mình lớn lên và bà cũng không còn nữa, căn nhà rộng thênh thang mỗi lúc chúng mình đi học và mải mê với những cuộc vui bên bè bạn. Hai chị em thoáng thấy nét buồn trên mắt mẹ. Có gì đó cay cay chạy dọc tâm can vì thương mẹ vò võ nhưng vẫn cảm thấy vui và yên tâm vì mẹ vẫn lạnh lùng thờ ơ trước những lời săn đón của những người đàn ông độc thân. Mẹ vẫn thuộc về ba mình - người đàn ông đã khuất từ ngày chị em mình còn thơ bé.
Chị em vào đại học, chẳng mấy khi về thăm mẹ được. Điện thoại chị em mình đổ chuông nhiều hơn vì những cuộc gọi của mẹ nhiều hơn là điện thoại của mẹ reo lên bởi số máy của chị em mình. Có lúc, chỉ đơn giản là "Con đang ở đâu, làm gì, đã ăn cơm chưa, còn tiền không và khi nào thì con về?". Để sau mỗi lần nghe giọng mẹ, hai chị em lại thấy nghèn nghẹn vì thương mẹ đang một mình ở nhà. Lần trước về nhà, em mình thẽ thọt: "Hay là mẹ có người yêu đi, mẹ lấy chồng đi!" Mẹ cười: "Già rồi, còn ai thèm nữa. Mà lúc trước giờ người ta đến chơi mẹ lại hay bị ai đuổi khéo rồi khóc ầm lên nhỉ?" Chị em mình cúi đầu. "Trước khác, giờ khác. Mẹ ở một mình sẽ buồn lắm!" Mẹ cười buồn: "Biết vậy thì nên về thăm mẹ thường xuyên đi!"
Rồi chị em mình thích bác Long nhất, bác chỉ có hai cha con, trong khi anh con trai bác lại đang định cư ở nước ngoài. Quan trọng là mình thấy bác yêu mẹ. Dù từ lâu biết chị em mình luôn luôn phản đối nhưng bác vẫn luôn quý mến hai chị em mình, lại luôn được bà nội ủng hộ khi bà con sống. Bác đã âm thầm giúp đỡ nhà mình trong những lúc khó khăn. Nghĩ vậy nên chị em mình cố tình không về thăm mẹ để mẹ và bác có thời gian đến với nhau. Vậy mà, lúc này đây, trước mặt hai chị em mình, mẹ vẫn sợ chúng mình tổn thương. Mẹ sợ chúng mình buồn. Nhỏ em mình nhanh nhảu: "Chị em cháu mua được con gà nhưng lại không biết làm món gà quay. Bác ở lại dạy chị em cháu làm đãi mẹ với ạ!" Bác ngỡ ngàng trước đề nghị của chị em tôi, nhìn nhanh sang mẹ, thấy mẹ cúi đầu bác cười đồng ý.
Món gà quay thật tuyệt, mắt mẹ rưng rưng khi bác gắp thức ăn cho mẹ. Tôi biết hạnh phúc đang về bên mẹ và ngôi nhà này sẽ ấm áp hơn lên. Nhỏ em hết nhìn bác nhìn mẹ lại quay sang tôi, nhỏ nheo mắt cười. Chắc nó cũng đang nghĩ giống tôi: "Sao mình không biết quan tâm đến mẹ nhiều hơn!"