Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Nhật ký rời rạc bóng tình mong manh

Khép lại trang nhật ký rời rạt, chứa chan bóng tình mong manh. Kết thúc vòng đời trở về cát bụi. Cho dù thế nào cô cũng không thể thôi nghĩ về anh. Càng nghĩ cô càng viết hướng về anh nhiều hơn. Dõi theo anh từng bước chân. Đó là cách yêu thầm lặng của cô mà anh không thể nào biết được. Chỉ có cách này cô mới có thể sống thật lòng với chính mình, sống an lòng bên bóng tình dang dở.
Cuối đầu ẩn mặt giấu yêu thương. Cô rời xa anh mãi mãi. Cô trở về với biển. Biển êm đềm và tĩnh lặng. Biển ẩn giấu những bí mật giống như cô. Bước chân ngang qua nơi cô từng ngồi ngắm nhìn biển với anh, những con dã tràng đã se từng viên cát xây cất lâu đài hạnh phúc, rồi cũng bị sóng biến cuốn trôi. Giống như cô vậy, ước mơ cùng anh xây dựng một gia đình bé nhỏ có nụ cười con trẻ, định mệnh đã an bài ước mơ không thành hiện thực.
Thời gian còn lại của cô được đếm từng ngày. Cuộc đời dần rút ngắn, nỗi nhớ dần dài thêm. Đường đời càng thu hẹp, nỗi nhớ càng rộng ra. Có đoạn đường đôi lúc phải bước đi một mình, có nỗi niềm chỉ mỗi mình chấp nhận. Đôi bàn tay luôn có anh ủ ấm, giọt nước mắt luôn có anh lau khô. Giờ đang ẩn bên vóc dáng xanh xao hao gầy. Cô vừa chạy đua với sức khỏe, dành quyền thắng cuộc để còn chút hơi thở yêu anh, nhớ anh. Ánh trăng khuyết  khe khẽ tỏa màu sáng yếu ớt, nên biển càng lung linh huyền ảo như tình yêu thiếu nắng của cô. Cơn gió lạnh từ ngoài biển thổi tung mớ tóc lòa xòa đang rụng dần sợi nhớ sợi thương.
Lâu lắm rồi không gặp nhau, kể từ ngày cô nói dối yêu người khác. Để quên một người không dễ, nhưng để yêu người đó thật sự trọn vẹn càng khó hơn. Cô đã từng sống vì anh, chỉ có anh, miễn là anh cảm nhận hạnh phúc - Đừng vì em mà buồn, cũng đừng vì em mà tổn thương. Anh không tin những điều cô nói, vì theo anh cô đã từng yêu anh như thế, ắt hẳn chẳng bao giờ cô rời xa anh. Anh ngỡ ngàng không tin là phải xa cô.
Yêu thương là một bản năng tự nhiên sinh. Còn hiểu biết là một nhân tố giúp phát triển bản năng đó. Muốn như thế, con người phải có trái tim chân thành, biết cảm thông chia sẻ. Anh và cô đã chinh phục nhau bằng trái tim chân thành, cô luôn đồng hành bên anh, vì thế anh không tin cô đã yêu người khác - Nhìn lại đi em, chỉ cần nhìn lại thêm một chút với những điều đã qua của chúng ta, anh tin là vượt qua hết, anh nói như thế với cô. Chúng ta đã có những phần đời sống bên nhau, có lòng tin, và quan trọng hơn hết là tình yêu. Sao đặt dấu chấm hết. Sao dễ dàng xóa đi một phần đời buồn vui có nhau với người mình yêu thương.
Anh đã rời khỏi cuộc sống của cô sau một khoảng thời gian mệt mỏi những cãi vã, hờn giận. Trái tim của con người có thể dễ dàng tha thứ, nhưng riêng với người mình yêu lại đặc biệt không thể thứ tha. Có lẽ vì luôn quan tâm nên luôn tàn nhẫn. Vì yêu quá nên luôn đắng cay. Anh hờn trách, oán hận cô vô tình bạc bẽo, tàn nhẫn với anh. Cuộc tình của anh và cô không phải bước ra từ tiểu thuyết, không phải đối diện với sai lầm, vẫn cứ phải chia phôi. Rồi anh sẽ quên cô chỉ cần thời gian là viên thuốc hỗ trợ đắc lực.
Vài năm sau... qua người bạn thân. Anh biết rõ tin tức về cô, anh đau khổ tự trách mình thiếu quan tâm nên không nhận ra sự việc này. Anh trở về tìm thì mộ phần cô đã xanh cỏ. Ngọn cỏ đong đưa qua lại như linh hồn cô vui vẻ đón mừng anh. Tình yêu nồng thắm luôn hiện hữu đâu đây, đưa anh về với những kỷ niệm. Những thứ đánh mất đã được tìm lại luyến lưu, quên nhớ. Cuộc tình đến và đi như ảo vọng cuộc đời. Những lúc anh bỏ mặc vô tâm. Những xa xôi kém nồng nhiệt thân thiết… Tất cả như vẫn ở ngay đây, vẫn thơm mùi tình yêu chớm nở ngày nào.
Anh à, đừng xem đó là một cảm giác buồn và nên chấp nhận hiện tại... Lời cô viết trong lá thư để lại cho anh, kẹp trong quyển nhật ký với nét chữ rời rạt cuối đời. Cô mong anh đừng thờ ơ, buông xuôi cuộc sống. Hơn hết, cô mong đó không phải là cảm giác bi lụy, níu kéo ký ức ngày hôm qua. Hãy để lý trí làm nhiệm vụ cân bằng, vì cô giờ đã là quá khứ. Một nỗi nhớ không dể dàng quên được, nếu nói quên có lẽ là một bản năng sinh tồn bước tiếp. Chẳng dễ dàng gì để lãng quên, khi tình yêu ngày hôm qua đã như là một lẽ sống