Dứt
câu chuyện với chị, em lại trở về với một một mớ bòng bong suy nghĩ.
Ngồi thừ người ra đó và nghĩ lan man về những gì mà hai chị em mình trò
chuyện. Những ý nghĩ ấy cứ miên man dài vô tận rồi chảy về những ngã rẽ
vô định. Và em không biết nó sẽ đi đâu, về đâu nữa.
Em
chỉ biết rằng mình đã không còn giữ nổi những giọt nước mắt ấy ở lại mà
để nó rơi thêm lần nữa. Chị biết không, trong lúc trò chuyện cùng chị
em đã khóc đấy nhưng em vẫn cười. Cười cho những giọt nước mắt khờ dại
ấy của bản thân mình. Cười để có thể lấn át đi những tiếng nấc nghẹn ở
cổ họng và để cho đầu dây bên chị không phải nghe thấy. Hoặc cũng có thể
là vì một lý do ngốc nghếch nào đó khác để em có thể biện minh cho điều
đó.
Ừ, khóc rồi cười. Cười rồi khóc. Em không biết mình đang nghĩ gì nữa. Mọi thứ cứ mông lung, xáo trộn hết cả.
Em
biết em là một cô bé cả nghĩ. Và một khi đã nghĩ em sẽ không dừng lại ở
một cột mốc nào nhất định dành cho nó. Ý nghĩ đó sẽ làm em vui hoặc
khiến cho em buồn hoặc khiến em đau. Em vẫn biết là vậy. Nhưng chẳng khi
nào em có ý định dừng việc làm ấy cả. Em ngốc quá phải không chị khi
chẳng chịu thay đổi để khiến mình bớt buồn hơn. Và nếu như chị có ở đây
thì chắc chị sẽ cốc vào đầu em vài cái cho em tỉnh người ra. Nhưng ngay
cả điều đơn giản như vậy, em cũng không thể có được.
Em
biết là có thể sẽ chẳng có ai hiểu em đang nghĩ gì và muốn nói điều gì
đâu ngay cả khi người đó là chị. Vì ngay cả tới bản thân mình em cũng
còn chưa khi nào hiểu hết được. Và rồi cũng có lúc ngồi nghĩ ngợi lung
tung, em lại tự hỏi mình rằng liệu em đã hiểu chị được bao nhiêu mà bắt
chị phải hiểu một người như em nhỉ?
Chị
biết không, nhiều lúc em cứ ngỡ là mình đã hiểu rõ về chị nhưng sự thật
thì lại chẳng phải như vậy. Em cứ mơ hồ giữa cái khái niệm ấy. Hiểu
cũng có mà không cũng có.
Giá như… Ừ, lại vẫn chỉ là hai chữ “giá như” đó.
Giá
như, em không nghĩ nhiều như thế thì có lẽ em đã không trở thành một cô
bé mít ướt, hay mè nheo với mọi người và đặc biệt là với chị.
Giá như, em và chị chỉ là những người vô tình bước qua nhau thì có lẽ em đã không mặc cảm nhiều đến như thế.
Giá như... em thế này, chị thế kia thì có lẽ đã chẳng có rào cản vô hình nào ngăn cách giữa tình cảm của chị em mình.
Giá như...
Những
điều "giá như" như thế vẫn còn nhiều lắm chị à. Nhưng em sẽ gói tất cả
chúng lại, mang giấu nó ở một nơi thật kín để chẳng bao giờ phải lôi
chúng ra nữa. Và em sẽ gửi lại cho chị một cô bé ngốc nghếc với những nụ
cười vô tư ngày nào. Đừng buồn và đừng giận hờn gì em chị nhé!
p.s: lan man cho một ngày mưa như thế