Ngày dài, một khoảng trống có hồn. Tháng Ba đi qua, để lại trong em là
một khối kỷ niệm trống trải hơi có mùi cằn cỗi. Những tưởng mùa về, một
mùa hoa chín…
Thời
gian đi qua, để rồi nó lại trở về nơi mà nó bắt đầu. Ngả lưng nằm xuống
em đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình lên trán và tự hỏi: “Nơi ấy người đã
yên an?”. Nắng rọi vào mắt, hé lộ đôi mi của ngày xưa, nơi người để lại
trái tim bên em rồi đi.
Thở dài…
Em nghiêng đầu thong dong thả hồn vào gió, biển kìa “nơi vô định”.
Người
ta thường nghĩ về biển như một thứ gì đó mênh mông, xa mãi tận chân
trời. Còn em, em nghĩ về nó như một vũng nước màu mà lúc buồn Thượng đế
vô tình tạo nên. Đơn giản vậy thôi, nếu ở trần gian người ta tồn tại và
thở bằng phổi thì ở biển sinh linh sống bằng mang. Người ta nói biển cứ
thích dậy sóng lắm lúc cũng hờn dỗi, chả chịu nằm yên. Nhưng em thấy
biển bình yên đó chứ, ít ra cũng không xô bồ và náo nhiệt như nơi em
đang tồn tại.
Biển khát…
Cái
tên thật lạ mà cũng cũng thật vô duyên. Biển có gì mà phải khát. Giữa
cái nóng tháng Tư hừng hực khí thế thì biển thật trong xanh. Người ta
tìm về biển cũng như em mong muốn được xoa dịu giữa cái nòng ngày Hè. Em
khát biển, em tìm biển, em đi về phía biển. Đó là lý do em mải mê quên
cả tháng năm để rồi lại một khoảng trống không tên khi mùa về.
Em
và người, một khoảng thời gian qua đi để lại trong nhau một nỗi nhớ khó
mờ, và nó đã thành sẹo. Vết sẹo mà thời gian đang chăm chút để chữa
lành. Rướm mình cuộn vào từng cơn sóng chứa đầy bọt nước vết thương nơi
em lại rát buốt cả lên. Ngụp lặng với nước muối biển cứ làm mắt cay xè.
Vị mặn đến nỗi đắng chát làm em sặc nước, tý nữa là chết ngạt. Nhưng em
không hề than vãn hay trách cứ vì em biết, biển tuy vô định nhưng nào có
vô tình đâu.
Dội
tạt vào em những đớn đau biển cũng biết thương em. Biển thương em một
mùa nóng bức lại tìm về thăm biển. Thương em lúc hoang hoải cô đơn ẩn
mình sau tiếng cú. Thương em nghĩ về miền xa xôi vẫn khăng khăng một
niềm nhớ. Thương em, thương em, vì thương nên biển rửa trôi tất cả, để
lại mỗi gió ngàn mang em về với tự do.
Chứng
kiến nhiều nỗi bâng khuâng, biển thì thào thở dài như tiếng vỗ. Dù
người đi kẻ đến, biển vẫn nằm im nghe em hát khúc tình ca. Biển mênh
mông nhưng dễ vỡ òa trong nước mắt, “nín đi em”… biển an ủi cõi lòng ai
thế? Có chăng lắm lúc cũng mệt nhoài sao biển còn che chở dấu chân em.
Thật
ra em và biển chả có gì khác nhau, nên nếu có ví em là biển thì điều đó
cũng chẳng làm em tổn thương. Biển là tạo hóa và em là người tự do,
biển trong em chả động đậy tý nào. Cũng như em tập tành bước đi khi đã
chán khóc rồi. Về với biển, em chưa hề để lòng nơi gió lộng, chỉ là đạp
chân lên rồi can đảm bước đi.
Biển cho em bình yên!
Để rồi ai thương biển,
Dẫu nhiều biển vẫn khát tình yêu…
Là
kẻ tạo hóa không ai giữ được chân của người dương thế. Cũng như em khi
mùa qua lại vội vàng chóng quên. Đủ nhân từ nhưng kiếm tìm mãi, biển lại
chẳng có được một yêu thương, lại một mình cô đơn… Để rồi trong đêm
vắng có kẻ tự tình vẫn hát khúc tình ca, ngủ nào biển, ngủ nào người,
ngủ vùi những hy vọng để cho lòng yên an.
Biển khát!