Lần
đầu tiên anh làm em giận đến thế, giận đến nỗi em phải thốt lên những
lời nói lạnh lùng, đanh đá và chua cay. Em dịu ngọt, ôn tồn và hiền hòa
bỗng dưng xa lạ, khó gần trước anh làm anh sợ, để khi không kìm nén được
xúc cảm em bảo mình hãy chia tay, anh như chết lặng…
Anh
biết, tình mình còn bao điều trắc trở, chông gai ở phía trước mà để hai
ta có thể cùng dắt tay nhau đi đến cuối con đường sẽ chẳng dễ dàng gì
đâu. Nhưng đừng bảo rằng chia tay, hay buông tay nhau khi giận hờn, ghen
tuông, tì hằn dâng trào, vì những lúc như thế mình sẽ dễ làm tổn thương
cho nhau lắm. Anh yêu em, yêu nhiều hơn đã nghĩ, nên định nghĩa buông
tay em dường như chưa bao giờ tồn tại trong anh vì thế anh sẽ không,
không bao giờ buông bỏ hay thôi nắm lấy bàn tay em đâu, em à!
Khi
em giận hờn, lòng anh chẳng thể bình lặng, sợ em hững hờ, sợ em giữ
khoảng cách, sợ tình mình sẽ nhạt, sẽ phai,… Cũng vì thế, anh bao giờ
cũng là người chủ động giản hòa, là người mở lời trước em dù đôi lúc mọi
người bảo rằng quá ư nuông chìu và tưng tiu em. Khi yêu anh là thế đó
em, anh không muốn mình so đo, hơn thua hay sỉ diện điều gì, bởi yêu
nhau thì một trong hai ta là anh, hay em phải có người biết nhúng nhường
để đừng làm vỡ một tình yêu.
Khi
em bảo mình chia tay đi, hãy xem nhau như kẻ xa người lạ, con tim anh
bỗng nhói lên từng cơn, khóe mắt cay, và cổ họng như mặn đắng. Anh yêu
em rất nhiều, nhiều hơn những gì anh đã nói, đã làm, nên làm sao anh có
thể bảo mình hãy xem em như một người dưng đúng nghĩa, anh không thể em
à. Bên em, niềm vui trong anh luôn vỡ òa, yêu em, anh thấy mình thật
hạnh phúc và khi nắm chặt tay em, ôm ghì em vào lòng anh như muốn thét
to lên rằng “em là của anh…” để tất cả mọi người đều biết.
Anh
chưa hề nghĩ tình mình sẽ kết thúc dù tình chúng ta là một tình yêu xa
xôi, cách trở bao điều. Anh biết mình không thể là người tình đầu tiên
với bao mộng mơ trong em nhưng anh muốn mình là tình cuối, là điểm tựa
cuối cùng, là bờ vai, là người sẽ cùng em san sẻ mọi vui buồn và yêu
thương,… Tình yêu nào cũng có lúc làm cả hai bỗng mỏi mệt, chùn chân, và
có những khoảng lặng nao lòng, mà nếu mình chênh chao sẽ dễ liu xiu,
gầy hao lắm yêu thương, em à. Nhưng nếu mình yêu nhau thật sự, có thể
xớt san tất cả muộn phiền, và có thể chấp nhận mọi ưu khuyết của nhau
thì ngại gì phút giây đó phải không em!
Anh
yêu em, ba từ mà anh luôn thỏ thẻ cùng em mỗi ngày là tất cả sự chứa
đựng nhớ nhung, mong chờ, hi vọng và yêu thương trong anh chứ không phải
chỉ là chót lưỡi đầu môi, bóng bẩy để ru tình. Vì thế, em ơi nếu giận
xin em hãy nói chứ đừng bảo rằng buông tay em nhé!...