Đêm nào đó mơ gặp anh nơi hành lang chật hẹp, anh nở nụ cười hiền. Sáng
mai thức giấc gặp anh thường lệ vẫn nụ cười quen - nụ cười như nắng mà
pháng phất mưa buồn. Nụ cười đã in dấu những tháng năm kỷ niệm em bên
anh, ta bên nhau.
Đêm trước mơ ngồi chơi cờ tướng với anh như hai ông cụ bà cụ, cũng vò
đầu vứt tóc, cũng trầm ngâm suy nghĩ, chiếu tướng như ai. Có điều hai ta
không đầu bạc, răng long, chúng ta vẫn thời son trẻ, vẫn hai mái đầu
đen nhánh: một ngắn và một gần dài. Thực ra hằng ngày em - anh vẫn chơi
cờ cùng nhau, một ván cờ tình cảm. Anh đã vô tư chiếu tướng em từ lâu,
còn em đã mất trắng tất cả không còn lấy một sĩ tốt trong tay. Thử hỏi
trên đời này có ai thua mà lòng vui rạng rỡ như em?
Đêm trước nữa em lại mơ mình là cô dâu lộng lẫy xinh xắn trong tà áo
cưới trắng tinh còn anh - chàng rể tuấn tú trong bộ đồ complete lịch
lãm. Tay trong tay thật chặt trong ánh mắt mừng vui của mẹ cha. Sáng ra
tỉnh dậy cứ tủm tỉm cười mãi, nụ cười vương nét trên môi. Mẹ nhìn hoài
mà thắc mắc “con gái mình dạo này làm sao?” Mong manh hi vọng liệu giấc
mơ có thành hiện thực?
Đêm qua mơ thấy sáng ra tỉnh giấc muộn quáng quàng nhảy xuống giường ai
dè cứ rơi mãi rơi mãi xuống hố đen, anh đang đứng bên trên. Em kêu cứu,
anh không nghe. Em gọi tên, anh quàng tay ôm eo tình tứ bên ai. Em bỏ
mặc mình rơi tự do vô định. Hẫng một cái! tiếng chuông đồng hồ báo thức
reo vang. Trở về thực tại, tự vỗ về an ủi rằng chỉ là ác mộng thôi. Sáng
ra gặp anh, vẫn nụ cười quen đó và đưa em… thiệp hồng. Trên thiệp trân
trọng ghi tên anh và tên một người… không phải của em. Em bỏ mặc mình
rơi vô định…
Một giấc mơ đã thành hiện thực và một giấc mơ khác cũng vỡ tan tành.
Chẳng khóc nổi
Chẳng cười nổi
Vẫn gặp
Vẫn phải gặp
Vẫn ngồi đó, bên ô cửa nhỏ, nhìn tạt nước nhòe nhoẹt nơi cửa kính. Được
là mưa thật thích, ước gì được làm mưa một lần , được vần vũ thét gào
mặc lòng người nghĩ sao.
Muốn...
Muốn quên đi
Muốn co giò chạy trốn, bỏ mặc tất cả sau lưng
Muốn xóa sổ tên anh trong cuộc đời tẻ nhạt của mình
Muốn cai mà cứ tái nghiện hoài. Lắm khi đói “thuốc”, thèm “thuốc” mà
“thuốc” cứ kè kè ở bên liệu có con nghiện nào chịu thấu? Hàng ngàn hàng
vạn lần em tự dặn lòng rằng lần sau quyết bỏ, nhưng rồi lại tiếp diễn.
Vòng đời luẩn quẩn, tình em luẩn quẩn không lối thoát…
Đã bước vào đời em
Sao anh không ở lại
Chiều rất êm và mượt
Gió hát mãi chẳng ngừng
Hình như mình đã từng
Nắm tay nhau rất vội
Vai anh từng là gối
Ấp ủ tình là chăn
Trên ghế còn đôi khăn
Em hong khô chờ gió
Hơi ấm anh còn đó
Sao lại đi vội vàng