Bâng khuâng một thuở tìm về
Đời hư – thực còn đẫm trong cơn mê
Vết chân cũ vẫn vương hoài năm tháng
Bóng người qua tím đẫm dấu phong trần
Tôi đếm thời gian trên những phím môi mềm, ru hồn vào giấc mộng yêu
đương viển vông để lắng nghe tiếng thở của thời gian lăn dài trên trang
kí ức cất giấu bao kỉ niệm mông lung xa vời.
Những ngày tháng cũ kĩ đã qua, vẫn còn đọng lại trong tâm tưởng mong
manh xa vắng. Sợ lắm những mảnh vỡ cô đơn. Kiếp người như bọt bèo, hóa
thân từ cát bụi hư vô để trót lầm lỡ mang gánh nợ đời trĩu nặng tim gầy.
Chỉ mong rằng khi trở về cùng đất mẹ yêu thương, được mang một chút
hành trang tình đời, tình người, dù cho xót xa, cay đắng đến bao nhiêu.
Chỉ mong cho những người chốn trần thế đa đoan đừng hẹp hòi phủi bỏ mớ
kỉ niệm rêu phong cũ nhàu.
Xin người đừng quên bao ngọt ngào năm tháng khi tất cả luôn cố gắng níu kéo một thuở thơ ngây tìm về…
Xin người đừng gạt bỏ màn mưa ướt lem bao kỉ niệm nhớ thương, mưa vẫn giăng giăng đầu con phố cũ như cái thuở ban đầu…
Và xin người chớ vội thổi bay bao hoài niệm vào quên lãng, hư không…
bởi biết đâu một lúc nào đó người lại hợt nhiên muốn kiếm tìm…
Thời gian trôi đều chẳng đổi thay, chỉ bằng vài cơn gió nhè nhẹ thoang
thoảng qua đôi tai ướt sũng bụi trần. Tôi gấp gáp hai chữ thương yêu.
Bởi đời người có bao lâu mà nỗi đau sao quá dài? Ai cũng bảo rằng mình
cần có thời gian. Thời gian khôn lớn. Thời gian trải nghiệm. Thời gian
đắm chìm trong yêu đương và thời gian để quên lãng nhưng mấy ai hiểu
rằng, đời người có được bao nhiêu chữ thời gian?
Hôm nay tôi sống cùng nỗi nhớ. Ngày mai tôi đến với yêu thương. Và biết
đâu ngày mai, ngày kia tôi phải mỉm cười nuốt những đắng cay. Thời gian
hữu hạn. Cuộc sống vô chừng. Mà ai nấy đều quá đỗi thơ ngây…
Tự hỏi tôi là gì giữa những tấp nập đổi thay? Nếu là cát bụi, tôi
nguyện bay cùng gió đến tận cuối chân trời. Nếu là đóa hoa, tôi nguyện
dân cho đời nhiều hương thơm mật ngọt. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là tôi -
là một sinh linh nhỏ bé bị trói chặt giữa vòng đời, vòng người hờ hững
đắng cay.
Mỗi một ngày trôi qua, đều là kỉ niệm trong tôi. Dù vui, dù buồn; dù
ngọt dù cay và dù sao đi chăng nữa, tôi cũng biết bản thân sống trọn hết
hai mươi bốn giờ. Tôi vẫn xin được ôm mớ kỉ niệm rêu phong ngày qua
ngày mà dệt nỗi tâm tư của một kẻ trót mang thân xác con người!