Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Mạch cảm

Ta bắt đầu biết đếm những đêm dài thao thức, đếm những hình hài đi qua cuộc đời ta. Như chính người đi qua ta như một cơn gió, đến vội vàng và đi rất vội. Nơi đây ta vẫn bước đi cùng những cơn gió hoang vu của thổn thức đêm dài, vẫn lặng lẽ chăm chút từng ô cửa của chốn bình yên riêng ta.          
 
Nguồn ảnh: Internet
Cuộc sống là đi và ngã, là nhớ và quên, có buồn sẽ có nụ cười. Cái mất đi thì sẽ có cái khác trao lại... tất cả nó là sự bù trừ cho nhau, không có gì là hoàn hảo cả mà quan trọng là mình dung hòa nó như thế nào?
Lâu rồi ta không viết lên những cung bậc cảm xúc. Bởi nó đã chai sạm chằng chịt bởi nỗi lo toan cuộc sống, khiến nó lộn xộn không vào khuôn nếp từng mục. Khúc nhạc cuộc sống vẫn luôn bật lên từng nhịp, có lúc trầm tư có lúc lại rộn ràng. Tháng ngày, đã làm con tim bình yên của ngày cũ trôi theo thời gian. Vệt thời gian đã ủ thêm màu buồn. Ánh mắt buồn ngày thêm hoen ướt. Nụ cười của ngày xưa tan dần chìm vào lãng quên.
Ta tất bật với cuộc sống mà quên rằng ta còn có một khoảng lặng nằm sau cái khuôn mặt luôn cười. Mọi thứ cuốn trôi ta hoà vào cái bon chen cuộc sống. Sau những năm tháng trải nghiệm, thấy mình đã trưởng thành lên rất nhiều. Nhưng có một điều nỗi nhớ lại càng nhân lên, nước mắt ta rơi nhiều hơn nhưng ta biết che dấu đi những cảm xúc không nên thể hiện.
Ta đã trưởng thành hơn, ta bắt đầu thấy mỏi mệt, ta cần một bức tường để tựa. Ta cần một bàn tay không cần mềm mại mà chỉ cần nó mang hơi ấm đến cho ta... Ta ước mơ có một nơi bình yên đợi ta về sau một ngày mệt mỏi. Ta không cần nó cao sang lộng lẫy, chỉ đơn giản và bình yên đong đầy yêu thương...
Giá như ngày ấy, ta không đi xa hơn một hạn định dành cho mình để rồi giờ đây ta có một chút luyến tiếc... nhưng cuộc đời không tồn tại hai từ "giá như" mỗi bước đi trên đường đời đều là do ta quyết định lựa chọn.
Và những điều đáng quên của quá khứ ta sẽ chôn chúng vào một nơi thật sâu...
Ta mỉm bước đi trên con đường mình đã lựa chọn. Ta không biết nó sẽ đi về đâu, là một màu sáng hay phảng phất bóng đêm. Dù có thế nào thì ta vẫn chấp nhận nó vì đó là quyết định của chính ta.