Sài Gòn mùa này vẫn buổi sớm mai trời chớm lạnh, lá vàng lất phất bay
trong không gian như thể đôi tay diệu kỳ của ai đó đã nhuộm vàng một góc
trời rồi cắt vụn ra rải xuống trần gian. Những chiếc lá lảo đảo chao
nghiêng như đàn bướm la đà làm điệu; chúng vờn trước mặt, chúng đậu lên
mái tóc như thể những viên hoàng ngọc được những người thợ khéo tay đã
trân trọng điểm trang. Mỗi khi nhìn những chiếc lá lượn lờ trong không
khí lòng tôi dâng lên những cảm xúc kỳ lạ như những đứa trẻ con đang
thích thú một trò chơi mới lạ.
Mùa này tôi thích đi trên đường Lý Tự Trọng để ngắm lá vàng bay. Tôi đã
đặt cho nó cái tên lãng mạn và nên thơ: con đường có lá me bay. Sài Gòn
không có mùa Đông, tôi gọi mùa là mùa cây trút lá để hi vọng những chồi
non lộc mới.
Những chiếc lá vàng liêu xiêu trong gió rồi cũng đưa tôi vào ngã rẽ
đường Tôn Đức Thắng. Thật kỳ lạ! Mỗi khi đến con đường này tôi lại có
cái cảm giác mình đang ngược dốc trở về quá khứ với những cây cổ thụ già
nua đang dang những cánh tay lực lưỡng che chở thành phố với những giáo
đường trầm mặt trong niềm suy tưởng cùng tháng năm, với những chắn song
cổ kính cỏ dại giăng đầy...
Tôi chợt nhớ lại những năm tôi còn học phổ thông, tôi thường thích ngồi
bên khung cửa sổ để đón gió, đón mây, đón những cánh cò trắng chở ước
mơ trên đôi cánh. Tôi thích ngồi bên khung cửa sổ để nhìn thấy cảnh xe
cộ tấp nập và tự nhắc nhở với mình ngoài kia ba mẹ đang oằn mình trước
nắng, gió, mưa của cuộc đời chỉ với một ước mong con mình ăn học nên
người. Tôi thích ngồi bên khung cửa sổ để mùa này đón lá vàng bay viết
lên đó những chắt chiu, hy vọng của mình và nhờ gió chuyển đến miền đất
lạ cho ước mơ ta nẩy mầm.
Sài Gòn mùa này những chị bán hàng rong kẽo kịt đôi đôi quang thúng
nặng trĩu trên vai nhưng những đôi mắt vẫn sáng ngời nhìn phía trước thể
họ tự hào mình đang mang ngọn lửa thắp sáng tương lai cho đàn con bé
dại. Sài Gòn mùa này tôi bước vào năm học cuối cấp, ba mẹ tôi vẫn gánh
nặng trên vai, vẫn hết sức mình nâng niu ước mơ của con, vẫn còn đó
những lo toan..., ai dám hứa hẹn trước một điều gì đó thành công mĩ
mãn...
Tôi gọi mùa này là mùa cây trút lá – có gì là đau thương cơ chứ, đó như
một nghĩa vụ thiêng liêng – cây góp phần vào sự tái sinh của cuộc sống.