Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013

Tại có những hạt bụi bay vào mắt!

“Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa,
Nhớ câu mẹ hát, ru ta từng ngày.
Hương nhan lắm ánh tro tàn,
Đâu đây dáng mẹ trần gian thưở nào…”
Mẹ, tháng Tám mùa Thu đã về rồi. Và rằm tháng Bảy, chỉ còn vài ngày nữa, lễ Vu Lan bắt đầu. Con lại hoài nhớ… cứ mãi loay hoay hai tiếng gọi "Mẹ ơi" trong tâm trí.
Con như một đứa trẻ nhỏ, cồn cào bao nỗi nhớ trong lòng, ngồi lục tìm những ca khúc hát về Mẹ, con bần thần, nhắm mắt cùng lời ca. Bài hát nào cũng đưa con về với những ký ức ngày xưa, rồi con lại giấu mình vào góc khuất, đỏ hoe đôi mắt.
Đàn ông ít khóc, nếu khóc, để mọi người nhìn thấy thì yếu mềm quá, nên thường giấu kín. Vì vậy, con tìm bóng đêm hoang vắng, để mặc nước mắt cứ tuôn rơi.
Nhớ về giây phút mẹ nằm bất động, không nói với con được một lời nhắn nhủ cuối cùng, chỉ có đôi môi run run nhấp nháy không thành lời, những giọt nước mắt lăn dài hai bên khóe mắt, chắc Mẹ muốn dặn dò trước lúc đi xa…
Thế đấy, Mẹ vẫn còn lo lắng, lòng không yên ra đi khi để lại những đứa con côi cút trên trần gian này, dẫu bây giờ các con của Mẹ đã thành nhân, không còn trẻ nữa.
Giây phút Mẹ đi xa sao mà não nề đau lòng. Những vật vã, đau đớn trong lòng Mẹ phải chịu.
Nhớ đến đó lòng con lại quặn đau, lòng sũng ướt...
Lâu nay con sống giấu kín mọi tâm tư, che đậy mọi nỗi niềm, khoát lên khuôn mặt mình cái vẻ lạnh lùng, bình thản đến độ bất cần quan tâm. Nhưng đâu biết rằng con là đứa phải chịu đựng nhiều nhất mọi biến động.
Mọi thứ, con đều nén lại trong lòng, giống như một tờ giấy được vo tròn, khi mở tờ giấy vo tròn đó ra, bao nhiêu vết gãy khúc đều in hằn trên đó. Mỏng manh, chằng chịt đan xen nếp gấp, chỉ cần một cơn gió vô tình thoảng qua cũng thổi bay tờ giấy đi mất.
Từ nhỏ con sống mạnh mẽ, chấp nhận đương đầu mọi thứ, và không gì có thể dễ dàng lấy của con những giọt nước mắt. Thế nhưng bây giờ khi đã là người đàn ông không trẻ nữa, chỉ có hai tiếng "Mẹ ơi" mà nước mắt con đã tuôn rơi.
Tuần tự những ký ức thấm sâu cứ tái hiện, và mỗi một đoạn ký ức con lại yên lặng suy nghĩ rất nhiều, để cảm nhận tình Mẹ trao gởi trong đó.
Thế mới biết, tiếng Mẹ mang cả một khung trời kỷ niệm, thương yêu chan chứa, một bao la…
Giữa những xa lạ, con tìm về nơi gần gũi…
Giữa những thân quen, con tìm về với yêu thương…
Giữa những khúc mắc, con tìm đến chỗ vỗ về…
Giữa những đau thương, con chỉ tìm về với Mẹ…
Và chỉ có Mẹ, mới có thể ru con yên…
Bầu trời vẫn xanh, mây vẫn trắng, nhưng đá đã dần im lìm rêu phong…
Bước chân con không còn phải vội vã, giờ chầm chậm vừa đi, vừa đắm chìm với mông lung suy nghĩ, gặm nhấm, bần thần… và cũng chỉ riêng mỗi mình Mẹ thôi, con có thể thì thầm cùng, vì Mẹ bây giờ chỉ là chốn hư ảo xa xôi, có thể lắng nghe con thì thầm qua khóe mắt ướt, qua đôi môi run run không thành lời…
Đường đi của con còn bao xa nữa mới đến chỗ Mẹ? Hay con chỉ cần bước qua khúc quanh đường vòng trước mặt là sẽ tới nơi? Và Mẹ vẫn mãi ở nơi đó đón con?
Mẹ biết không, vài hôm trước con có đọc tin trên báo, kể về trường hợp sáu đứa trẻ mồ côi cả cha lẫn mẹ ở Thái Thương, Lộc Yên, Hương khê, Hà Tĩnh, đang sống với một hoàn cảnh rất bi đát. Người cha mất cách đây năm năm vì bệnh ung thư. Nay người mẹ mất vì lao lực, bệnh tật. Đau lòng nhất là người mẹ mất khi còn đang nằm ngủ trong đêm trên gường cùng với các con, mà con không hay biết, đến sáng mới nhận ra là mẹ đã ra đi. Cả mấy anh em, không còn người thân, bữa cơm chỉ có lưng bát, còn toàn hái rau rừng, rau muống, rất đói mẹ ạ. Đến nỗi khi phóng viên đài PTTH đưa tin, phỏng vấn, chỉ mới hai câu, người phóng viên cũng không cầm được lòng, bật khóc nức nở trước thảm cảnh éo le của sáu đứa trẻ. Con đọc tin đó mà đắng cả lòng, cũng không cầm được nước mắt.
Rồi con bỗng chợt suy nghĩ, nhận ra, nếu ngày trước, khi Cha mất, Mẹ cũng ra đi, thì chúng con sẽ ra sao, cả mấy anh chị em chắc sẽ tan đàn xẻ nghé, có được như bây giờ không?
Ngẫm nghĩ, mới biết rằng trên đời này nếu thiếu vắng Mẹ hoặc Cha là một sự thiệt thòi rất lớn.
“Mồ côi Cha ăn cơm với cá.
Mồ côi Mẹ lót lá mà nằm.”
Nhìn xuống, con mới thấy chúng con vẫn còn may mắn gấp nhiều nhiều người khác. Chúng con hạnh phúc vì vẫn còn có Mẹ trên cõi đời tần tảo sớm hôm, nuôi nấng chúng con nên người.
Con cám ơn Mẹ, cám ơn tất cả những gì Mẹ đã dành, và làm cho chúng con. Suốt cuộc đời này chúng con không bao giờ quên, luôn khắc sâu ghi nhớ…
Bầu trời đêm nay mịt mờ, dòng sông Ngân Hà khuất lấp chẳng thấy đâu, xa xôi có vài ánh sao le lói chợt ẩn, chợt hiện. Mây phủ mờ. Những ngọn đèn đường vàng vọt chiếu sáng. Mưa… mưa… những giọt mưa Thu đang bắt đầu rơi mẹ ạ. Gió chỉ thổi nhẹ, nhưng lạnh. Đêm buông dần. Con sẽ đè nén lại, tạm cất dấu. Khua động mãi, con sẽ rã rời…
“Ngồi buồn nhớ mẹ ta xưa,
Câu ca mẹ hát gió đưa về trời.
Dẫu con đi suốt cuộc đời,
Vẫn không đi hết những lời mẹ ru.”
Con phải đứng lên về nhà thôi, nếu có ai nhìn vào đôi mắt, ngạc nhiên, con lại nói dối: Tại có những hạt bụi bay vào mắt...