Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Ngày hôm qua

Bạn biết tôi thương bạn nhiều sao bạn làm khổ tôi chi vậy?
Bạn là người mà tôi nhớ nhất trong những đứa bạn cũ. Nhưng cũng là người làm cho tôi đau lòng nhất. Nhiều khi tôi ngẫm nghĩ về những chuyện đã qua, tự hỏi mình đã làm gì sai với bạn.
Biết bạn trong lòng hận tôi lắm, nhưng những gì bạn cho là lầm lỗi ấy nó chẳng thuộc về tôi.
Dù đã bao năm trôi qua, giờ cuộc đời bạn và tôi đã có nhiều thay đổi, những ký ức và những kỷ niệm của bạn và tôi nay tất cả đã không còn, tất cả đã thật sự là một cuộc chia ly. Nhưng sâu trong tận đáy lòng tôi cảm thấy tiếc...
Và từ khi đó tôi đã chẳng muốn mở lòng mình với một ai, tôi chỉ xem họ là "bạn" còn "thân" có lẽ không ai qua khỏi vị trí đã mất của bạn.
Nhưng đến hôm nay cảm giác ấy lại nhoi nhói, khi sự chia sẻ cảm thông "bất đắc dĩ" trở nên một tình huống lố bịch. Tôi chợt nhận ra rằng con người không đơn giản, sự cảm thương đồng điệu bao lâu bỗng chốc bị cản ngăn bởi một bức tường băng giá, dù nơi đây chẳng bao giờ có mùa Đông...
Không biết rằng cái cảm giác ấy sẽ tồn tại bao lâu, khi mà con người cứ vô tình tự đẩy mình ra xa nó.
Ngẩng đầu là trời xanh.
Cúi đầu là chiếc bóng.
Đổ xiên một đời…
Những ngày đầu Hạ cảm giác cứ miên man.
Tôi không nghĩ tình người bạc bẽo nhưng lời người đã nói!
Có những thứ chỉ bước qua cuộc đời ta một lần duy nhất, nhưng lại in hằng vĩnh viễn.
Hình như thế giới này chỉ ngập tràn những lời nói khách sáo để làm đẹp lòng nhau, nên khi mọi chuyện được phơi bày thì tất cả trở nên khó nghe và quá khó để có thể tin tưởng được nữa!
Tất cả những điều đẹp đẽ như ngọn đèn phơi trước gió cố gắng cháy hết mình để rồi khi vụt tắt đi mấy ai còn  kịp nhớ về cái khoảnh khắc đã trôi qua ấy...