Nó
ngồi sắp xếp lại các vật dụng của căn phòng tá túc, bỗng nhớ đến người
anh - người vận chuyển. Nếu so sánh với Jason Statham – transporter, cơ
bắp anh có chỉ là sáu múi dồn vào một chỗ,
không có những màn đánh nhau đẹp mắt cùng với những chiếc siêu xe, gia
tài anh có là chiếc xe ba gác máy xuất xứ Trung Quốc được bán vào ào ạt
sau những ngăn cấm xe ba gác không theo quy định lưu thông trên đường,
một tấm lưng đầy mồ hôi với những kiện hàng và một người vợ ngồi nép một
bên trên chiếc xe chất đầy hàng chở thuê.
Nhớ.
Lần đầu gặp anh, nói vài câu phát hiện hơi thở nồng nặc mùi cồn. Khó
chịu. Suy diễn. Không biết với hơi cồn ấy, bao nhiêu kiện hàng được
khiêng từ lầu xuống đất với còn bao nhiêu vật dụng lỉnh kỉnh bao quanh.
Đăm ra cáu. Thế thôi. Hai anh em hì hục vác từng kiện hàng, hai ba cái
tủ, vài vật dụng rớt rơi. Nhìn như kẻ vô tình. Nói cũ rồi bỏ đi. Đâu hay
anh quay trở lại nhặt cho bằng hết, đặt lại lòng nó một câu: quyết
không bỏ lại một món đồ. Nó nhìn anh nhặt đồ, thấy thẹn. Thẹn vì một
thói quen nó vẫn chưa học được lại quên mất bài vỡ lòng khi bắt đầu kiếm
được chút tiền, học đâu ra tính: cái gì thấy không cần thiết. Bỏ đi.
Lâu ngày thành một thói quen. Đọc được đâu đó câu nói. Gieo thói quen, gặt tính cách. Gieo tính cách, gặt số phận. Học được đâu đây câu nói của thằng em. Khỏi gieo thì khỏi gặt. Nghe xong cười khì, ngẫm nghĩ lại thấy hay.
Nó
chạy rong ruổi phía sau anh từ đường lớn đến hẻm nhỏ. Dè chừng. Ai biết
đời mấy người tìm được chữ tin giữa phố thị Sài thành, Lý Thông thì ít
Thạch Sanh thì nhiều, dẫu rằng cũng thấy chút gì đấy ở anh. Lòng lành.
Thấy người vợ cứ ôm khư khư lấy những kiện hàng ngồi phía sau anh. Ngăn
cách. Giữa những kiện hàng thấy sao tình dữ. Hỏi. Mới biết. Anh, chị
sống ở Gò Vấp, ngày nào anh cũng phải làm vài chai mới thấy đời nguôi
ngoai. Thăng trầm. Đời anh từng là chủ cả, vấp ngã do thế thời đổi thay,
chủ một cơ sở đóng giày giờ ôm chiếc ba gác máy để đắp đổi qua ngày.
Chán chê. Thôi nghĩ về quá khứ.
Nói
về mấy đứa con anh. Tự hào. Nuôi được hai đứa con khôn lớn. Trong ánh
mắt ấy vẫn thấy thiếu đi mấy phần ức nghẹn vì dường như thấy vẫn còn
chưa đủ đầy, tròn vai. Nghẹn. Hơi men lại bay phía đầu xe.
Hì
hục. Nó với anh vác đồ vào căn phòng tá túc vài chục m2, gọi là xây tổ
ấm với gián bay, chuột chạy, nhiều khi làm bạn với tắc kè. Ấy vậy mà giờ
xa lại nhớ, một điều gì đấy không rõ, phải lôi ra viết lại, sợ trí nhớ
phôi phai.
Hình ảnh ngồi nép của chị khiến nó liên tưởng đến tư thế tương tự ở người vợ (Vợ Nhặt)
trong Xóm Ngụ Cư của Kim Lân, một thời người chết như rơm rạ ấy. Giờ
đây, người không còn chết như rơm rạ, vợ cũng chẳng dễ dàng nhặt ra, có
phải thế chăng mà thiên hạ bá tánh cứ lên mạng, post face nhan nhản thở
than ta cô đơn, tự kỷ, một mình. Ngắm lại. Thấy người phụ nữ ngồi nép
giữa thời nay tội tình. Mông lung.
Nhìn
quanh. Khi ngồi lại giữa căn phòng tá túc, lại một lần phải di cư đến
một căn phòng tá túc khác. Chợt nhớ đến anh - người vận chuyển, trên
chiếc ba gác máy như một gã kiêu hùng ngồi trên ngựa sắt, ngẩn mặt nhìn
đời với những kiện hàng và những con đường anh qua, cùng người phụ nữ
ngồi nép phía sau, ôm lấy những kiện hàng lúc đi và ôm anh lúc về. Tình
ngộ.
Đã đi qua nửa chặng
đường cuộc sống, ngắm nhiều kẻ thăng trầm. Nhìn anh. Ngượng. Bởi thấy
niềm tin vào cuộc sống ấy không vơi lại đầy dẫu có vài chén cay cuối
ngày. Hỏi thẳng. Vì sao? Nói ngay. Không phải ôm ấp quá khứ ngủ vùi, mà
chẳng qua chỉ tự thưởng cuối ngày cho vơi đi cực nhọc một ngày để tiếp
tục cho ngày mai chiến đấu. Vì con. Thấy đời vẫn phơi phới. Lạ lùng.