Starbucks café. Một café không rõ và một capu. Thử. Hai thằng anh em. Ngồi giữa quán café mới mọc ầm ĩ
với những cuộc tranh cãi xung quanh về một thương hiệu và cách thức PR
khác biệt giữa Sài Thành. Vật lộn với vài con số, đánh đố với vài mẫu
form, tìm hiểu vài ba ứng dụng. Thấy ngắt mấy nhịp giữa cuộc sống bộn
bề.
Thức thời huynh đệ như bằng hữu
Hợp rơ, chém gió được mấy tên!?
Nhấm
chút vị đắng của café, nếm chút bọt trắng ngọt dịu trên thành. Nó ngồi
nhìn thằng em. Mới lớn. Mặt mụn, đầu đinh, nhìn như cướp. Không còn. Tóc
mái, mặt dại, nhìn ngô nghê.
Thiếu
thời. Hai chữ vốn vẫn còn trong định nghĩa của văn chương và hiếm gặp
trong cuộc sống của hai thằng, ít khi dùng nếu nó không muốn thằng em đế
cho vài chữ đọc bỏ văn chương. Đến giờ.
Nó
ít khi để ý đến những ngày an hem ngồi lại nói vài câu chuyện chẳng đâu
đâu trong cái nóng bức như muốn cướp cạn đi những phần trăm nước cuối
cùng của cơ thể theo định nghĩa của kẻ nào đấy gọi 80% cơ thể là nước.
Giờ
đây nhìn thằng em, nó thấy rằng thằng ku đã lớn. Đã lớn theo nhiều góc
độ khác nhau của thằng nhóc ngày nào quanh quẫn nơi góc vườn với cuộc
sống đổi thay, từ thằng công tử mém khố rách áo ơm. Vài bận. Tự nhận.
Không hiểu sao vượt qua được những ngày gian khó đó. Cứ đấp đổi qua ngày
bằng vài mục tiêu ngắn hạn. Hết phổ thông rồi tính tiếp. Lên đại học
rồi tính sau.
Thế
rồi. Lột xác. Tốt nghiệp đại học ngân hàng với bằng cấp và những kiến
thức riêng mang đi kèm với các hoạt động phong trào nổi trội. Chẳng kém
sinh viên đất thị thành sau vài lần tự kỉ nghĩ tỉnh lẻ thiệt thòi. Nhiều
lần. Tự nghĩ. Đời nó đi qua có biết gì Đoàn đội. Thế mà thằng ku ấy vậy
lại hay.
Hay ngã đường đi khác nhau. Tựu trung lại kiếm được kha khá những “người bạn sống lâu” ngồi ngẫm chuyện thế gian. Ngạo ngược.
Sống
giữa Sài Gòn. Gặp được mấy khi. Vài ba tin nhắn. Skype vài lần. Chủ yếu
anh em chuyện trò trong vài lần đắn đo suy nghĩ. Ức nghẹn. Làm vài hơi
bia, chia vài câu chuyện về thế sự, thế gian hay chấp nối điếu thuốc tàn
ngồi lân la cùng một sở thích “nghiện café”.
Không
biết bao lần. Nó thúc giục thằng em “cháy” theo tiếng gọi con tim mình
dù rằng cuộc sống có nhiều thứ đang ghì lại. Đắn đo. Nó thấy mình hơi vị
kỷ trong những lần thúc giục ấy. Tự hỏi. Có phải vì nó chưa “cháy” hết
hoàn toàn nên muốn truyền lại qua thằng em. Nhờ. Cháy giúp.
Điểm
lại. Kiến thức. Không thừa chẳng thiếu. Máu lửa cứ âm ĩ trong người như
sâu bọ lúc nhúc. Khó chịu. Những ý tưởng không thành hình vì cứ ngồi đó
đắn với đo, lo với nghĩ và nhiều thứ khác chen ngang để ý tưởng lụi
tàn. Tiếc nuối. Một dạt bèo trôi.
Nó để thằng em ra về khi tin nhắn đến giữa buổi chuyện trò. Chen ngang. Ở nơi đó, Sài Gòn có mưa không anh!?
Nó ngước mặt nhìn lên khắp gian phòng, chẳng ai đoái hoài đến trời có
nắng mưa, chỉ thấy cái hơi lạnh từ giàn máy công nghiệp đang phì phò tắm
mát những con người sợ nắng, gió phai phôi. Lạ lùng.
Nó tắt máy, điểm lại vài email, xem lại vài tin nhắn. Muốn nhắn rồi lại thôi. Sài Gòn vẫn còn ghét bỏ những cơn mưa em à.
Ra
về. Nhớ. Câu nói của thằng em hôm nào. Nếu nhìn lại hôm qua sẽ chẳng
bao giờ dám nghĩ đến chuyện hôm nay. Cười. Rồi mọi thứ cũng qua. Tưởng.
Câu chuyện vua Salomon từ đâu viết lại theo một nghĩa như nhau.
Thấy nụ cười thằng em vẫn còn chấp chới. Mặt mụn, đầu đinh, nhìn như cướp. Cuối ngày.