Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Xuân qua Hạ đến dỗi hờn tóc mai

Thuyền trần lỡ bến cô đơn. Xuân qua Hạ đến dỗi hờn tóc mai. Tình theo gió hát mộng dài. Hoàng hôn nhuộm tím sao mai dỗi hờn.
Trời chiều bãng lãng trên sông, hoàng hôn ướp vàng ngọn cỏ cháy, mưa sắp rơi nên mây xám vần vũ thành phố buồn. Mưa rơi lòng người có dịu mát lại, hay còn vương vấn cái nóng hâm hấp bên ngoài. Hay còn những cảm xúc nồng nàn lại lặng lẽ ùa đến, rồi những kỷ niệm, vết thương lòng vừa lên da non. Đợi hoài mà chẳng thấy mưa, mong mưa cuốn trôi đi tất cả, thực tế cô biết mọi thứ chưa từng bị trôi đi bao giờ. Cô cứ tự trách mình sao mong nhớ thương cảm nhiều quá, suy nghĩ vẫn vơ như khúc ban chiều Hạ nắng nên lúc nào dạ cũng chông chênh.
Lặng im để lắng nghe tiếng thời gian trôi tíc tắc, tâm trí miên man kéo cô trở về tuổi thơ bên Ngoại, sao mà êm đềm ấm dịu bàn tay Ngoại ấp yêu. Ngước nhìn trời bao la, mây bay cao quá vượt khỏi tầm tay, từng cánh hoa dại cũng theo thời gian bay đi mất, kết thúc vòng đời ngắn ngủi đầy ấp ước mơ. Thế giới đầy mộng ảo hư vô kéo cô ra khỏi vòng tay Ngoại, nhấn chìm thơ ngây vào vòng xoáy nhân sinh, che lấp ước mơ bay bổng, chỉ còn chút tình thương ở lại với đời.
Khoảng trời lặng, cô lang thang tìm lại cho mình những cánh hoa dại nhỏ bé - loài hoa vàng rực trên cánh đồng cỏ ngày xưa luôn níu tay cô. Cô tìm hoa hay là tìm lại chính ước mơ của mình. Ngày đó, cô luôn mong mỏi sẽ có một khoảnh khắc sẻ chia những điều có thể. Đơn giản chỉ là cái nắm tay đi trong ngày mưa bụi tung trời, hay cùng nhau thưởng thức một cốc trà nóng trong ngày Đông giá buốt. Nhưng rồi bàn tay ấy cũng rời tay cô, nụ hôn ấy cũng đang nhạt dần bờ môi và cô đơn vẫn còn ở lại.
Hào hứng rồi hụt hẫng. Yêu rồi hận. Thương rồi hờn dỗi. Tất cả những tình cảm và cảm xúc yêu mãnh liệt xoay quanh, khiến bản thân cô luôn muốn níu lại, sợ anh rời xa, sợ cô đơn do tình yêu mang lại trong nỗi lo âu mất mát chia ly. Sợ rồi cũng phải đến, vì mọi thứ do cô chủ động từ biệt. Cô cũng được thấm thía hai từ cô đơn. Có lẽ đó là một phần của cuộc sống do cô đã chọn.
Cô từng yêu anh thiết tha, yêu nhiều hơn mạng sống của chính mình. Và rồi chính cô là người đề nghị chia tay vì không thể bước tiếp.Thế mà cô không thể nào quên được từng chi tiết nơi khuôn mặt, nụ cười của anh. Không phải là hết yêu, nhưng sự gắn bó đã mất dần chất keo luyến ái. Không phải bởi cô vô tình, mà bởi anh quá cố chấp. Sự cố chấp ấy làm những ký ức tốt đẹp vụn vỡ và trở nên mất dần cảm xúc nơi cô. Tất cả chỉ làm quá khứ đang tự dần xuống cấp và sự chân thành ngày nào lại chẳng được nâng niu. Cô vẫn yêu, vẫn cất giữ mối tình đầu nơi góc nhỏ trong tim, nhưng không thể song hành bên anh như ngày nào cô từng ước muốn.
Có một tình yêu nhạt phai, có một trái tim đêm nay ngồi nghe cô hát và có chút gì đó vị ngọt cô đơn lẫn vị mặn mùi nước mắt. Nếu khoảnh khắc này ngày trước, thì cô cần biết bao một bờ vai, một bàn tay và một sự quan tâm chân thành - những khát khao này đã vụt lướt qua. Giờ đã muộn màng, cô cần lắm một chút cô đơn để ấp yêu những kỷ niệm đẹp, để trân trọng quá khứ, để sống trọn vẹn và yêu thương bản thân nhiều hơn. Và cô sẽ không thể yên bình khi mãi tìm cái toàn vẹn trong sự chênh vênh.
Gió chiều hôm lồng lộng, thổi tung mái tóc dài từng được ai nâng niu, sợi dài sợi ngắn dập dềnh nỗi sóng như đong đưa cảm xúc, như đang trôi giữa bầu trời mây xám ngắt. Cô trở về nhà Ngoại ngắm lại khúc sông trầm mặc ngày nào. Giờ là lúc cô quyết định chọn cho mình một cuộc sống không bao giờ yêu thêm lần nữa. Cô chọn bình yên để không còn tổn thương, phiền muộn, dù biết rằng sẽ rất tẻ nhạt. Nếu không, sẽ có những chiều buồn như hôm nay, cô nghe văng vẳng bên tai như có tiếng thở dài cho nhân duyên đang lưu lạc./