Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Trân trọng cuộc sống

Hiện tại như một con đường dắt ta đến với những ánh bình minh rực rỡ – nơi mà ta không cần một sự sẻ chia nào gọi là gượng ép – nơi mà ta cũng chẳng cần một bờ vai cầu xin những miễn cưỡng để mặc cho con tim mình phải khóc theo kiểu vay mượn đâu. Ngày hôm nay của ta đã khác…
Ta đã từng mất rất nhiều niềm tin để dành cho một cuộc sống không phải là của mình, ta đã cho đi mọi con đường cũng như thật nhiều lý tưởng mà chẳng hiểu mình thực sự đã làm điều gì đó ngớ ngẩn? Chỉ thấy mình chưa đủ lớn vào mỗi lúc ấy, mình thật dại khờ, mình thật ngốc nghếch và mình thật là đáng thương, giống như một đứa trẻ con lang thang đi tìm mẹ giữa những bơ vơ của cuộc sống. Nhiều lần ta đã hỏi ngày mai kia rồi mình sẽ ở đâu?
Ta đã từng khóc nhiều lần, từng cảm nhận những cơn đau đến từ đáy của sự tuyệt vọng thốc mạnh lên trên những sức chịu đựng của một người đàn ông mạnh mẽ - nhưng ta chưa bao giờ cho phép mình gục ngã quá lâu. Chỉ cần vừa đủ để mình phải nhận ra cảm giác đó, chỉ cần vừa đủ để hiểu, để mình còn tự mình đứng lên. Không ai có thể dễ dàng lấy của mình những yêu thương đó để rồi đánh đổi bằng những giọt nước mắt cay đắng. Không ai đòi mình phải lo lắng cho họ, quan tâm họ và luôn luôn nghĩ về họ nhiều đến thế - suy cho cùng đó cũng chỉ là một thứ cảm giác ngộ nhận, phiến diện, chỉ có một mình ta khi ấy mới biết hết.
Đi đến giữa quãng đường và vấp ngã nơi chênh vênh ta mới hiểu được. Ngày hôm nay của mình phải làm gì, ngày hôm nay của mình có nên đi tiếp hay ngưng lại, ngày hôm nay nông nổi còn sót sau những bão giông kia sẽ còn làm gì cho mình phải cảm thấy rõ những thứ luôn luôn hiện hữu và tồn tại đó.
Thực sự mọi chuyện đã quá đủ để phải nói câu chấp nhận – đơn giản là cách ta từng trải qua những cơn đau để học được cách sống bao dung với những con người. Chẳng có gì tồi tệ ngay cả những bi kịch giáng xuống quãng đời vào một lúc nào đó mà ta không hề có ý thức chống đỡ từ trước.
Với cuộc sống có lẽ là vậy. Ta không được chọn cách tự sinh ra nhưng cuộc đời đã ban cho ta một người để thực hiện điều đó. Chính cái lúc ta cất tiếng khóc chào đời thì mọi trái tim dẫu từng bị tổn thương đến đâu cũng sẽ an nhiên mà bật cười khi bế ta trên đôi tay của hạnh phúc.
Không phải vì ta mang một sứ mệnh đi xoa dịu thế giới, không phải ta là một thiên thần bé nhỏ rất đáng yêu, cũng chẳng phải ta là người có quyền năng hay phép thuật để hóa giải mọi cơn đau của từng số phận. Ta là một kết quả minh chứng cho những tháng ngày chia sớt bao nhiêu nỗi khó nhọc đó, ta là một niềm kiêu hãnh, sự cố gắng, niềm hi vọng trở về nhà và hét gọi thật to – con ơi! Ta là người từng đánh bật mọi nhọc nhằn trong cuộc sống của họ ít nhất cho đến giờ phút này...
Chưa bao giờ ta tự hào cho rằng mình là một ý nghĩa dù thật nhỏ nhoi, ta không thích phải đặt mình vào những triền núi cao chênh vênh mà sợ hãi – đơn giản hơn ta thích neo lên một ngọn núi không thấy đỉnh một cách từ từ… từ từ.
Ta hiểu tháng ngày là những chinh phục, những khó khăn ta trải qua chỉ là thứ ta cần phải tiếp thu và rèn giũa. Như một cái cây cũng biết mình cần phải thích nghi và tồn tại nếu muốn sống một cuộc đời không bàn tay chăm sóc, như những con người dù trần trụi, dù họ tồn tại chưa hẳn giống như một học thuyết nhân sinh hay một triết lí sâu sắc nào cả - họ chỉ cần hiểu họ phải sống để yêu thương, yêu thương là cách mọi con người mang sẻ chia đến bên nhau tìm những điều đồng cảm – xóa tan đi những bỏng rát đang thiêu cháy biết bao nhiêu tâm hồn.
Ngày hôm qua ta là người thất bại trong tình yêu, trong công việc, trong mọi thứ - ta có thể khinh bỉ chính mình bởi những suy nghĩ bi quan. Nhưng hôm nay ta sẽ phải xoay mình mà nghĩ khác. Ta sống và đang tồn tại không phải để trách móc và tạo gánh nặng cho riêng mình.
Không đoạn đường nào luôn bằng phẳng, không trái cấm nào chỉ có những ngọt ngào dù chỉ từ bờ môi hay những đê mê của xác thịt, cũng như chính ta phải hiểu – sống là để chính mình chết trong bi kịch và tái sinh một cách khác thường, đầy mãnh liệt…
Cứ mỗi khi ta cho đi một hơi thở, một giây phút về lòng tin và sự cố gắng không chỉ dành cho riêng mình. Ta đang dần quý trọng cuộc sống, con người, và mọi thứ đang cùng hiện diện bên cạnh mình.
Giống như ta đang hiểu về cách xây dựng một con người bằng tâm hồn bởi những hạt giống chân thật.
Giống như ta sẽ chọn con đường bi kịch để đi chứ không phải một cuộc đời phẳng lặng không sóng gió.
Giống như ta sẽ cười vào mỗi sớm, có thể khóc tự do trong ngày nhưng trong cơn mơ ta sẽ cho mình quyền được trút đi theo mọi hơi thở - để bản thân thực sự khát khao về những bình yên một cách có chủ đích trong mỗi ngày mai…