Mưa. Âm thanh réo rắt từng giọt trên đầu. Mưa làm tất cả mềm nhũn, ướt
rệu những kỉ niệm xoáy mòn trong kí ức. Dẫu biết ngày hôm qua đã cũ, có
ai sống hoài với quá khứ. Vậy mà cứ nghe nằng nặng trong lòng, lạ quá!
Sống mà không vui thì sống để làm gì? Mà làm cách nào để vui? Tất cả
những trò bỡn cợt cố để tạo vui có chăng chỉ là chốc lát rồi sau đó mọi
thứ vẫn quay lại như ban đầu.
Khoảng lặng, sau những âm thanh ồn ã thì chúng ta còn lại màu trắng của
lặng im. Cần lắm những khi một mình để tư duy, gặm nhắm nỗi niềm hay
đơn giản vu vơ buồn. Đừng hỏi tại sao và khi nào? Chẳng ai biết rõ và
trả lời chính xác những điều đó. Sự cân bằng không phải lúc nào cũng làm
việc như ý, bản thân nó cũng cần phải dừng lại cho mình ít thời gian
sắp xếp. Đừng cố ép khi mọi thứ chưa thực sự sẵn sàng.
Cuộc sống rất muôn màu, bầu trời như cái chảo chứa đựng rất nhiều sắc
thể khác nhau nung nấu ý chí và suy nghĩ của con người. Khi bị hâm nóng
người ta thường rất giận dữ và cáu gắt, nhưng nếu được “ninh” nhừ nhiều
lần như thế người ta sẽ trở nên quen thuộc rồi tạo ra những kinh nghiệm
thật thú vị cho chính mình. Ai cũng cần sức mạnh, muốn có được thì phải
tập luyện và khi đạt được dẻo dai người ta sẽ dũng cảm bước lên một tầm
cao mới. Đôi lúc ta tự hỏi ta đang đứng ở bậc thang thứ mấy ở cuộc đời?
Chịu đựng giỏi đến mức nào rồi? Cũng lại là câu hỏi ngớ ngẩn!
Yêu thương là một dòng chảy tự nhiên trong mỗi người. Không ai có thể
sống mà thiếu yêu thương, người đầy thì mang đi chia sớt. Những kẻ thiếu
thốn thì luôn đi kiếm tìm. Những trao đổi của yêu thương có khi rót
không đúng chỗ gây ra cuộc đuổi bắt khiến kẻ nhận người cho vài phen
trượt ngã. Thậm chí một trong số họ sẽ phải mang vết thương vĩnh viễn
nơi tâm hồn mà không cách chi xóa bỏ. Yêu thương có mặt ở khắp nơi, khổ
nỗi để cầm nắm được nó con người phải trải qua nhiều thử thách. Cuộc
sống không dễ dãi với bất cứ ai nhưng cũng rất nhân từ với kẻ nào biết
kiên nhẫn. Vì vậy mà trong trái tim chúng ta vẫn không ngừng hy vọng.
Mẹ sinh ta ra, mang hết giấc mơ ấp ủ thời con gái gửi vào thời gian
cùng bao nhiêu công sức nuôi nấng ta lớn khôn cốt chỉ mong muốn cuộc đời
ta êm ả. Vậy mà ta vươn chen chúc sống để chỉ được chứng minh ta đã
trưởng thành mà vô tình bỏ sót lại nhiều thứ. Có khi ta quên cả mẹ.
Những thành tựu vinh quang ta có được phải nói là rất đáng tự hào bảo là
công ta đấy, không dễ gì có đâu mà quên mất rằng mẹ không sinh ta ra
lấy gì ta có. Tuổi ta càng lớn, sự trải nghiệm trong xã hội càng nhiều
thì cũng chừng đó ta càng xa rời mẹ. Con cái ta lớn khôn ta mới giật
mình nhớ lại ngày xưa mình chưa phải với mẹ vài lần. May mắn nếu như mẹ
còn sống để nghe ta thủ thỉ ăn năn, muộn thì giữ chữ hiếu bên lồng ngực
trái rồi nguyện kiếp lai sinh ta được làm con mẹ.
Vậy đó, vòng tròn duyên nghiệp cứ xoay. Sống trong cõi vô thường này
vui ít buồn nhiều là vì người ta mải miết chạy theo những xúc cảm thuận
duyên vừa ý. Mà nếu bất chợt hỏi ngược lại như thế nào là “vừa” thì có
khi họ lúng túng không biết trả lời sao cho đúng. Có người sống đến tám
mươi tuổi rồi mà hỏi có bằng lòng với cuộc đời không, họ lắc đầu nguầy
nguậy. Họ bảo, đếm không có bao nhiêu ngày vui so với tuổi tám mươi của
mình. Thiệt lạ!
Thôi thì,gắng giữ thân tâm an lạc. Đón một ngày mới bình an thì mừng,
thở trọn vẹn hai mươi bốn tiếng thì vui. Cân đo đong đếm bao nhiêu cho
đủ vui với buồn? Người ta mới sinh ra vài ngày, thèm sống để cảm niệm hỉ
nộ mà trời bắt đi sớm. Lúc đó, muốn kéo muốn níu muốn xin xỏ gì thì có
được đâu. Thở hắt ra một cái rồi buông xuôi thì… cũng qua một kiếp
người!