Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Bản tình ca mùa Hạ

Tháng Tư, Sài Gòn luôn có những cơn mưa rào không hẹn trước, chợt đến, chợt đi càng làm cho khí trời oi nồng hơn. Sáng nay không dạy, đi café cùng cô bạn rồi về, trời nóng như đổ lửa, ấy thế mà về gần tới nhà trời dịu hẳn, có vài giọt mưa bay bay vào mặt, từ trong cái nóng hanh khô, đất phả một làn hơi mát lành pha lẫn mùi đất ngai ngái. Đoạn đường rẽ vào nhà tôi loang lổ chỗ ướt chỗ khô có lẽ vừa có một cơn mưa qua. Mưa lại bắt đầu rơi, tôi không mặc áo mưa mà cứ thế chạy xe từ từ giữa màn mưa nhè nhẹ. Lâu rồi không có dịp đi dưới mưa, thỉnh thoảng vẫn hay có những cơn mưa rào nhưng lại đúng lúc đang có giờ dạy, chỉ ngồi nhìn mưa qua khung cửa sổ, nhìn cây phượng già trước sân đỏ rực đón Hạ về. Chợt thấy có một chút bâng khuâng trong lòng, hình như mình đã đi qua một mùa hoa mộng mơ.
Đang thong dong trên đường thấy hai cô cậu học đẩy xe cho nhau, chiếc Chaly của cô bé bánh sau bẹp dí, cậu học trò đi chiếc Cup 50 đang vừa chạy vừa đẩy, tiếng cười nói giòn tan trong mưa, trước giỏ xe một vài cành phượng hồng. Nhìn thấy hình ảnh ấy tôi nhớ về Phong, chúng tôi quen nhau cũng vào một chiều mưa bay như thế. Hôm ấy xe tôi cán đinh phải dắt bộ trên đường khi cơn mưa đang ập đến, Phong chạy ngang qua, thấy tôi ì ạch đẩy xe nên dừng lại giúp, thế rồi thành quen nhau, rồi yêu nhau như lẽ yêu đương thường tình giữa những người xa lạ nhưng có chút duyên hạnh ngộ. Phong về quê cũng đã hơn bốn tháng qua, cuộc tình chúng tôi đang đứng chênh vênh trên đôi bờ xa cách.
Mưa bay bay, êm ru nỗi nhớ len vào lòng, tôi dừng lại dưới gốc phượng bên đường nhắn tin cho Phong.
“Khi nào anh vô? Sài Gòn đang có mưa bay, em nhớ ngày gặp anh, ước gì giờ anh đang ở đây đi dạo dưới mưa với em như ngày xưa á…”
“Anh chưa biết nữa, nếu công việc ngoài đây ổn định, có lẽ anh ở đây luôn. Em lại đang đứng đâu đó ngoài mưa đúng không, đang nắng mà dầm mưa coi chừng bệnh đó, về nghĩ sớm đi chiều còn đi dạy”
“Xí, anh đúng là… cục đất biết đi… 0,5 gam lãng mạn cũng không có…”
Tự nhiên thấy giận hờn vu vơ trong lòng. Phong là một người khá thực tế và khô khan, lúc nào cũng “tạt nước lạnh“ vào tôi khi tôi đang thả hồn theo những kỉ niệm cũ. Tôi và Phong là hai phạm trù đối lập nhau, ấy thế mà lại yêu nhau như một nợ duyên nào đó của cuộc đời mà tôi không thể lý giải.
Tôi thôi nhắn tin, đứng nhìn vu vơ theo vài chiếc lá sa cành, nhìn cánh phượng hồng rơi trên đường khi cơn gió thoảng qua, nhà bên đường rót vào tai tôi bản tình ca mùa Hạ… ”Những chiếc giỏ xe chở đầy hoa phượng, em chở mùa Hè của tôi đi đâu…”. Bỗng thấy xa vắng quá một thời áo trắng mộng mơ chẳng bao giờ trở lại. Tháng năm hằn lên nét mặt những vết thăng trầm của cuộc mưu sinh, tuổi trẻ đã già nua theo năm tháng, chợt như thấy có chút luyến tiếc vu vơ cho những mùa cũ. Có lẽ rồi cũng có một ai đó như tôi, đứng dưới mưa mùa Hạ, nhìn cánh phượng hồng, ngậm ngùi thương cho một thời son trẻ đã đi qua.
“Lại giận à, về chưa hay vẫn còn ngoài đường đó. Dầm mưa bệnh anh không có trong đó để mua thuốc đâu nha“
“Thấy ghét…”
Phong thấy tôi không nhắn tin nữa nên gọi điện giục về, anh lúc nào cũng hiểu quá rõ tôi, biết cái tính ưa mộng mơ của tôi sẽ lại dầm mưa đâu đó để suy tư, hoài niệm, dù ở xa nhưng vẫn nhớ từng giờ dạy của tôi. Bên Phong tôi cảm thấy bình yên và được che chở, nhưng không hiểu sao cứ thấy thiếu một điều gì đó làm nên những nồng nàn mà tôi không rõ. Phong hơn tôi bốn tuổi. Ba năm yêu nhau, kỉ niệm trải dài theo ngày tháng, tôi ra trường, đi làm, và rồi cả hai đang đứng giữa khoảng lặng trong tình yêu khi Phong chuyển công tác về quê ở luôn vì ở đó có cơ hội tốt hơn cho công việc của Phong. Còn công việc của tôi lại tốt hơn khi ở Sài Gòn và tôi còn muốn học thêm một vài chuyên ngành tôi yêu thích.
Phong đủ lớn để cần một gia đình, nhiều lần anh thì thầm “Anh muốn ở chung nhà với em”, còn tôi lại là một cô gái ưa bay nhảy, tuổi trẻ của tôi mới bắt đầu khi tôi rời khỏi giảng đường đại học, bao hoài bão ước mơ cứ như chim trời tung cánh chẳng muốn dừng. Và thế là tôi cảm nhận được một sự rạn nứt âm thầm trong tình yêu giữa tôi và Phong, bỏ không nỡ mà đeo mang thì lại chẳng tìm được niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Lòng trống không, tôi chạy xe về nhà lúc nào không hay. Nhìn những giọt mưa rơi đều trước hiên nhà, những chậu hồng đung đưa đón từng giọt mưa mát lành, cây dường như xanh hơn, tươi tắn hơn, reo vui theo từng cơn gió qua.
- Sao không vô nhà mà còn đứng đó, đang nắng dầm mưa cảm bây giờ.
Má trong nhà đi ra nhìn thấy tôi liền bảo thế, câu nói giữa Phong và má sao giống nhau quá. Phải chăng đó là sự yêu thương rất đỗi bình dị của những người thân yêu dành cho nhau, và tôi, kẻ được sống trong những sự yêu thương đủ đầy rồi đâm ra thấy ngột ngạt và bức bối, cứ muốn tìm một cái gì đó khác lạ hơn chăng? Tôi chẳng rõ. Cảm thấy rằng tình yêu giữa tôi và Phong cứ nhàn nhạt, và có lẽ nhiều cuộc tình ngoài kia cũng thế, bên nhau từng ngày như một thói quen, yêu nhau như một thói quen, chẳng có gì nồng nàn, nhưng lại không quá hời hợt để có thể chia xa.