Ảnh nguồn internet
Đà Lạt...
Chiều
lang thang giáo đường cũ, nắng chiều đang xuống thu hẹp dần khu
vườn phía sau tháp chuông, khung cảnh tĩnh mịch và thoảng hương
hoa cỏ. Cô dừng lại thật lâu dưới tháp chuông, cái màu cũ kĩ
của bức tường bám những mảng rêu làm cô chợt ước ao “…giá mà có anh ở
đây như ngày xưa…”. Cô sẽ kéo tay anh chạy băng băng qua cánh đồng dã
quỳ, sẽ để anh đuổi chạy theo cô vang tiếng cười lảnh lót trong tiếng
thông reo bên triền hoa vàng rực ấy, sẽ ngả đầu vào bờ vai mạnh mẽ của
anh, sẽ nhắm mắt tận hưởng dư âm ngọt ngào ấm áp của vòng tay và nụ
hôn...
Cái tháp chuông cũ kĩ ấy đã chứng kiến cuộc tình của cô và anh ngày xưa, nồng nàn ngọt ngào và cũng đầy đắng cay sóng gió.
“Sự
gì Chúa đã kết hợp loài người không được phân ly”, phúc âm
này buồn sau khi chính Chúa kết hợp cô và anh để rồi mọi thứ rã
tan nhanh chóng bởi những hiểu lầm nghi ngờ và ích kỷ.
Mọi
thứ đã rất cũ nhưng lại vừa như mới, giống như nỗi đau đã rất cũ nhưng
ngỡ vẫn như vừa mới đây, rát buốt, đau đớn và xót xa… Tiếng chuông giáo
đường chợt ngân lên trong cái tĩnh lặng của không gian, ngực nhói đau
theo từng hồi chuông. Cô nhận ra đôi má mình nóng hổi, giọt lệ rơi xuống
tự bao giờ?!?
Ban
mai đi qua, hoàng hôn lặng đến tím một trời nhớ trong cô, bóng
nắng rụi tàn, cô ôm vào lòng màn đêm tĩnh mịch, tịch dương đã
bao trùm phía không anh, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống tiễn
ngày đi... Từng cánh gió ghé ngang khung cửa sổ, lay động thanh âm của
đêm một cách phũ phàng. Cô kéo lại chiếc khăn choàng cổ màu rượu chát,
bàn tay vô tình chạm vào hai chữ thêu trên khăn. Chiếc khăn này là anh
tặng cô, hai chữ cái thêu hoa lồng vào nhau trên chiếc khăn choàng là
tên cô và tên anh – thành quả của một đêm cô thức trọn để thêu trong
niềm hạnh phúc dịu dàng tràn đầy trong tim. Cảm xúc ùa về như thác lũ
khiến trái tim cô thắt lại, mùa này Đà Lạt dã quỳ vàng rực làm cô nhớ
anh đến thắt lòng. Giá mà ngày xưa cô chịu nghe anh giải thích. Giá mà
cô đừng quá tự ái để xé tan tờ giấy chứng nhận cô và anh là một gia
đình. Giá mà anh đừng quá hiểu tính cách cô để rồi âm thầm ra đi trong
đêm để rồi chuyến xe định mệnh đưa anh về bên kia cõi vô vi. Giá mà… ôi
giá mà cô có thể quay ngược thời gian!
Đối
diện với màn đêm là nỗi nhớ thổn thức trong cô, đối diện với
chính mình là rèm mi cô trĩu nặng u buồn. Gió lạnh vụt qua hất
tung rèm cửa sổ, con bướm đêm nghe tiếng động hốt hoảng bay vụt
về hướng có bóng đèn vàng nhàn nhạt bên ngoài khung cửa sổ, chạm phải
tấm chắn rơi xuống nặng nề, nghe chừng như đang điên cuồng vùng
vẫy muốn thoát ra ngoài, tấm chắn làm đôi cánh rách tả tơi,
nó nằm im lìm không động đậy… Cô ngẩn người nhìn rồi rung mình cuộn
sâu trong tấm chăn dày, cái lạnh mỗi lúc càng len lỏi vào da thịt.
Cô cảm nhận lòng mình nặng trĩu…
Đêm Đà Lạt bỗng nhạt nhòa!