Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

Anh và em chẳng thể nào bé lại được nữa

Lại thế nữa, em lại rong ruổi tìm những kí ức ngọt ngào được bên anh trong miền thương nhớ mênh mông. Em chẳng thể nào hiểu nổi vì sao trái tim mình cứ mãi u mê không chịu thừa nhận sự thật rằng chúng ta giờ đã chẳng còn là gì của nhau ngoài từ: "quá khứ". Phải, chúng ta giờ đây chỉ còn là quá khứ của nhau mà thôi, một quá khứ giống như viên kẹo màu đủ vị: đắng, ngọt, chua, cay... Có phải anh và em buông tay nhau vì chúng ta không còn là những đứa trẻ mê những "viên kẹo màu" ấy nữa không anh?
Chúng ta đã lớn thật rồi...lớn lên để tình yêu của chúng ta bé lại, lọt khỏi lòng bàn tay, rơi lạc vào đâu đó giữa những bon chen của cuộc sống đời thường ngoài kia. Liệu có khi nào anh hay em, tìm lại được nó, mối tình đầu thuở học trò ngây thơ dại khờ ấy không? Và liệu chúng ta có còn chờ đợi nhau cho đến cái ngày tìm lại được yêu thương đó không? Tất cả chỉ là một dấu hỏi chơi vơi trong tâm thức của em.
Ảnh minh họa
Có những lúc, em ước gì anh mãi là cậu bé của thuở ấy và em cũng mãi là cô bé của thuở ấy, hai cô cậu học trò với một mối tình đằm thắm bên những trang sách hồng đầy hứa hẹn. Nhưng rõ ràng điều đó là không thể. Chúng ta buộc phải lớn lên! Và rồi chúng ta buộc phải xa nhau... Bây giờ cứ mỗi lúc ra đường, nhìn thấy những cô bé, cậu bé trong chiếc áo đồng phục trắng tinh khôi cùng nhau tới trường, em lại chạnh lòng nghĩ về chúng ta của một thời xưa cũ, sống mũi lại cay cay. Tất cả đã qua rồi mà. Thỉnh thoảng, em lại đi qua con đường có hàng cây mà ngày trước anh vẫn đứng đợi em ở đó mỗi khi tan trường. Giờ, cây đã già đi ít nhiều. Mỗi độ Thu về, cây trút lá vàng rộm cả quãng đường. Em còn nhớ anh đã bảo em rằng: "Anh chẳng thích mùa Thu đâu em. Thu làm lá rơi nhiều, anh nhìn buồn lắm!". Còn em thì lại mê mẩn mùa Thu. Cái tiết trời se se lạnh và bầu không khí trong lành, thoáng đãng của nó khiến em cảm thấy thật dễ chịu. Và cũng bởi vì Thu về, đôi bàn tay giá lạnh của em lại được anh sưởi ấm...
Cơn mưa chiều nay làm tim em thắt lại. Trời đổ mưa vào đúng ngày kỉ niệm lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Nhưng có lẽ chỉ mình em nhớ tới. Một dự cảm chẳng lành nhen nhóm trong đầu em. Mưa rơi như những giọt nước mắt chảy dầm dề, một cuộc tình ướt nhẹp những giọt nước mắt của đôi ta. Mưa như đang dập tắt ngọn lửa hi vọng trong em, dập tắt những khát khao nối lại mối tình đầu tiên. Hạt mưa rơi xuống rồi thì chẳng thể nào về lại bầu trời được nữa, giống như anh và em chẳng thể nào bé lại được nữa...

Trái Tim Không Số