[Bông hoa tháng Tư vẫn còn đang nở]
Tôi muốn viết về đoạn phim khoảng 15 phút xem lén lút tối hôm nọ trên
tivi. Nói là lén lút vì tôi đã quá buồn ngủ và ráng dây dưa đàm phán với
con mắt. Đó là một đoạn phim ngồ ngộ xem dở dang trong bộ phim truyền
hình Trung Quốc có tên là “Nghĩa vợ tình chồng”. Tuy không giống lắm
nhưng tôi diễn giải nó thế này:
Có một cô đứng tuổi nhưng còn khá trẻ trung xinh đẹp làm bác sĩ. Không
hiểu là đang trong thời kỳ tiền mãn kinh hay gì gì mà trở nên cực kỳ
nhạy cảm. Cô bực mình với tất cả mọi thứ xung quanh mình, trách mắng con
cái, không cho chồng động vào mình, thường thẩn thờ, quên trước quên
sau trong công việc và lắm lúc hay khóc, khi ở trong bếp, khi đang đi
ngoài đường và quẹo vào ngõ vắng, khi ngồi trên ghế sofa cùng con, khi
quay lưng lại với chồng trên giường ngủ và bảo: đừng động vào em.
_ Anh không động vào em mà, em mệt hay sao.
_ Không. Anh đừng động vào em… đừng động vào em… anh thì biết cái gì chứ… anh thì quan tâm gì đến em chứ…
_ Anh lấy nước cho em nhé.
Vợ uống nước, nước mắt ngắn dài.
_ Anh sẽ bỏ em đúng không, vì em cứ cáu gắt và em không cho anh động vào em. Anh sẽ bỏ em và có nhân tình, đúng không?
Chị gái của cô vợ này vừa khóc như chết đi trên chiếc ghế sofa lúc trưa
vì người chồng chung sống 30 năm của mình vừa mang cô nhân tình nhỏ hơn
20 tuổi về nhà.
_ Anh không phải anh rể. Em uống nước đi này.
_ … trưa nay em đã ghi nhầm tên thuốc trên toa, may mà chị Hương phát hiện. Chiều em đã mắng con và nó có vẻ tổn thương lắm.
_ Không sao, anh đã nói chuyện với con lúc nãy. Nó sẽ hiểu cho em. Em
cần đi khám và mua mắt kính vì mắt em yếu đi rồi, nhé. Em uống thêm tý
nước đi, khóc nhiều quá cơ thể khô hết rồi.
_ Em không muốn như vậy, em không hiểu tại sao lại như vậy…
Lại nức nở khóc.
_ Anh ở đây, mọi chuyện sẽ ổn thôi.
Ông chồng vẫn không dám động vào người vợ. Nhưng anh ta kéo chăn lên cao khi vợ nằm xuống rồi nhẹ nhàng tắt đèn.
Mình cũng tắt đèn đi ngủ.
---
Khi cuộc đời của bạn là buổi sớm, là mùa Xuân, bạn luôn vui vẻ và yêu
đời. Người yêu của bạn cũng thế. Các bạn đưa nhau đi ăn kem, đi xem
phim, cùng cười khi lau thức ăn dính lại trên mép người kia, cùng chia
sẻ sở thích, cùng nhau mơ ước về tương lai sự nghiệp, cùng nắm tay nhau
thật chặt và nhìn nhau âu yếm khi cả hai ngắm một đứa bé (con người ta)
cười đáng yêu trong xe đẩy ngoài công viên. Khi đó, bạn chỉ cần kiên
nhẫn chờ người kia sau giờ tan học, sau giờ tan ca, khi đi siêu thị, khi
bạn gái đi mua sắm và bạn trai xem đá bóng… Những buổi chờ của bạn lâng
lâng cảm xúc hồi hộp, nhung nhớ, đôi khi hơi bực mình nhưng vẫn thấy
sao đằng ấy đáng yêu quá. Chờ đợi lúc này là dễ thương nhất, kiên nhẫn
lúc này có màu hồng.
Nhưng khi đó hạnh phúc chỉ là quả hườm hườm chưa chín. Rượu lúc ấy hãy
còn chát và tình yêu lúc đó chỉ là bài thơ chưa ghép vần.
Bạn có muốn gắn bó cuộc đời mình với ai đó? Bạn có muốn ăn kem cùng một
người đến khi răng rụng gần hết? Bạn có thích đi dạo và nắm tay ai đó
kể từ ngày hai đứa lần đầu biết đến bàn tay nhau cho đến khi mái đầu đã
bạc? Bạn có muốn để sách kiếm hiệp của mình chung kệ với chick lit của
một người khác? Bạn có đồng ý dắt xe rồi để người nọ mở cổng nhà. Có cam
tâm bỏ quần áo đầy mùi mồ hôi của người khác vào máy giặt rồi ủi từng
cái áo không phải của mình?
Bạn có nghĩ mình đủ kiên nhẫn để yêu thương một người khác ngoài bản thân mình không?
Để bước từ khoảng thời gian này sang giây phút đầu bạc ấy, bạn phải đi
ngang qua một khu rừng không phải lúc nào cũng có hoa thơm trái ngọt.
Quay lại đoạn phim tôi kể trên. Bạn có thể là một người chồng đủ kiên
nhẫn với một người vợ trong giai đoạn khó khăn trái tính trái nết kia
không? Trong trường hợp bạn là vợ, bạn có đủ kiên nhẫn trong giai đoạn
chồng mình thất bại thảm hại trong kinh doanh, thất chí, lúc nào cũng
say xỉn?
Khi cả hai đều đã quá hiểu tính nhau, đến mức thuộc lòng bước chân
xuống giường khi thức giấc, nhắm mắt cũng biết người kia sẽ lấy kem ra
bàn chải đánh răng theo thứ tự động tác nào, bạn có còn hăng hái với
những điều mình đã biết quá rõ?
Khi vợ sinh đẻ, bạn yêu thương đủ lớn để không tìm nơi khác thỏa mãn
nhu cầu của mình? Khi chồng không hứng thú việc ấy, bạn có phải là người
vợ đủ kiên nhẫn chờ cho lửa thắp trở lại?
Trong quá trình đánh răng chung lọ kem, giặt đồ chung một máy, ngủ cùng
một giường và quần áo thơm cùng một mùi, có biết bao nhiêu thứ diễn ra
khiến đoàn tàu “cuộc sống chung” không đi theo một đường ray kéo dài đến
hạnh phúc mãi mãi và cũng có lúc trục trặc. Khi gia đình không phải lúc
nào cũng như vườn hoa tươi. Khi con cái không phải lúc nào cũng nhoẻn
miệng cười trong chiếc nôi nhỏ. Khi khó khăn bỗng xuất hiện như một con
ma xó. Khi tình yêu chỉ còn là tấm lụa nhỏ không che nổi một mái nhà.
Bạn có đủ kiên nhẫn nắm bàn tay đang run rẩy vì mệt mỏi của người kia?
Liệu yêu thương có đủ để một bóng hình mãi mãi ở lại trong tim?
Yêu một cô nàng xinh xắn và một anh chàng chỉn chu thì rất dễ. Nhưng
yêu một người đang bước vào ngõ tối trong cuộc đời mình thì rất khó. Mà
cuộc đời người có nhiều ngõ tối như vậy, không phải lúc nào nắng cũng
vàng và gió cũng mát.
Đó là lý do của biết bao ly rượu ngon chưa nhấp đã đổ. Bao nhiêu bài
nhạc chưa hát đàn đã đứt dây. Bao nhiêu hột cơm ngon chưa được nấu. Bao
nhiêu lời cảm ơn chưa được dịp thốt ra.
Mãi mãi sẽ chỉ là mất mát và dở dang.
---
Nhưng đêm có dài cỡ nào thì cũng sẽ qua đi. Ngày có nắng cách mấy mặt trời cũng lặn.
Hoa nở rồi cũng tàn. Liệu có ai kiên nhẫn tưới nước để chậu hoa lại
ngát hương hông hoa mới? Ai cũng biết hết đêm rồi sẽ sáng. Nhưng bạn có
đủ kiên nhẫn chờ qua hết bóng tối không?
Tôi không khuyến khích bạn tạo ra hay dấn thân vào đau khổ. Nhưng tôi
cho rằng, bất cứ con đường nào cũng có lúc gập ghềnh. Hãy xem những đoạn
đường chông gai ấy là liều thuốc thử sự mạnh mẽ cũng như sức sống của
tình yêu mà bạn có. Con người yêu nhau cũng có lúc sẽ chán nhau, nhưng
tình yêu thật sự vẫn luôn ở đó, như một ngọn lửa, luôn bập bùng nhưng
cũng có lúc chỉ le lói để thử thách cơn gió ngoài kia.
Trước khi muốn ướm thử bất cứ chiếc áo sơ mi của người đàn ông nào, hãy
hỏi mình có đủ kiên nhẫn để chịu đựng khi chiếc áo ấy nhuốm mồ hôi?
Trước khi hôn lên bất cứ mái tóc của cô gái nào, hãy nghĩ xem liệu mình
có còn vuốt nó khi nắng đã cướp đi gần hết mùi hương lẫn màu đen của
tuổi trẻ?
Hãy hỏi, mình có đủ kiên nhẫn để yêu thương một ai đó suốt những năm
dài tháng rộng hay không? Việc gì cũng có thể xảy ra, điều gì cũng có
thể thay đổi. Bạn có thể lạc đường bất cứ lúc nào, nhưng vấn đề là bạn
có đủ can đảm để quay về hay có đủ kiên nhẫn để chờ đợi người kia?
Nếu bạn sẵn sàng hi sinh thời gian ngồi đọc sách để nghe tiếng thở dài
không thốt ra thành lời của người khác, người gần gũi như bản thân mình.
Hãy ngồi xuống đây, tranh thủ đọc được cuốn sách nào hay cuốn đó, vì
rồi bạn sẽ bận lắm, khi phải quan tâm một người khác ngoài mình.