Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Ta mất nhau một đời

Mưa rơi là nước mắt tình đã phai rồi
Mây trôi là nỗi nhớ tiếc thương mà thôi
Hạnh phúc sao mắt môi em còn chơi vơi
Sao trái tim anh còn chưa nguôi
Những xót xa một thời.
Lặng lẽ trong đêm là tiếng mưa đang rớt nhẹ bên mái hiên nhà. Dường như mưa hay tiếng khóc của ai đó đang rơi nhẹ nhàng bên song cửa. Tựa vai mình vào chiếc ghế ngã nghiêng, từng ngón tay chạm nhẹ trên bàn phím. Cảm giác đứt gãy…
Từng câu chữ trong bài hát như trút cạn nỗi lòng của mình. Em bảo sao ta vô tình để nỗi đau cứ đeo đuổi nhau mãi. Có những ngày xưa sẽ không bao giờ trở lại, có những lỗi lầm không bao giờ sửa sai được nữa, có những ký ức sẽ không bao giờ quên. Vò võ trong mông lung chập choạng của quá khứ, để rồi em tự cào cấu chính mình.
Đã có lần em thả rong bàn chân về góc cũ, vốn đã bỏ hoang từ ngày xa nhau. Kỷ niệm ùa về không phải để em khóc, chỉ để em tự gặm nhấm từng vết thương của ngày hôm qua. Lối xưa của ngày hôm nay chỉ còn hoen rỉ những dang dở nửa chừng.
Làm sao quay lại?
Làm sao trở về?
Mong manh buồn, mong manh nhớ, hay chỉ còn nỗi oán hận cho vụn vỡ ngày xưa. Khoác chiếc áo hững hờ giữa không gian thương và nhớ, buông vội những dư vị còn xót lại giữa căn phòng cũ kỹ, em tìm lại anh.
Em cố lục tung tất cả ngõ ngách, những nơi ta qua, những người ta quen để tìm lại bóng dáng ngày nào. Ở nơi đó từng có ánh mắt trao vụng về, có cả nụ hôn bẽn lẽn trong sự chờ đợi, có cả giọt nước mắt hờn tủi ngày chia phôi. Loạng choạng đôi chân, thâm quầng mi mắt, sâu hút tận tim là một nỗi chơi vơi đến tột cùng. Tự hỏi mình có lẽ nào mãi mãi em không còn cơ hội ngã đầu vào bờ ngực ấm, một lần được nắm lấy bàn tay quen thuộc, một lần chạm nhẹ từng ngón tay mềm trên gương mặt đã sạm vết thời gian. Anh giờ gần và xa, giữa hư hư thực thực, giữa ngày gầy đêm xanh xao, cứ như ẩn rồi hiện trong hoài nghi của những tổn thương đã lỡ.
“Lang thang tìm đâu thấy người đã đi rồi
Mênh mang đường phố vắng bước chân lẻ loi”.
Mòn mỏi trong vô vọng, và rồi một mình em trở về với hình hài được khắc kín trong tim. Mưa vẫn rơi loang ướt từng chiếc lá, rồi vỡ tan xuống mặt đường. Có một đóa Quỳnh nở lặng lẽ trong đêm, nhẹ chút hương quyện chặt nỗi niềm.
Tiếng đồng hồ tích tắc điểm báo ngày vừa sang. Em đã lỡ mất ngày cho những nhớ thương thấm sâu vào lòng. Em đã lỡ mất ngày cho hạnh phúc vụt bay xa. Ngày hôm qua đã không thể nào trở lại, phải không anh?
“Người hỡi anh có nghe lá vàng rơi rơi
Anh có hay khi mùa Thu tới
ta mất nhau một đời”
(Bài hát: Nỗi đau muộn màng)