Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Cho ta mượn môi đắng níu xuân thì...

Ai gẩy guitar một mình, để rỉ rả buồn như ngón tay, gầy guộc nốt bi ai bay như tro vào bóng tối, đậu lên mi mắt. Lời hát âm u mềm giữa bình yên đến hoang phế. Ai gánh Đời bán rao, để bất hạnh như bài thơ không tên, lạc lõng giữa lòng người rồi neo vào quên lãng. Lời khấn lả lơi, làm ướt đôi môi hanh tù tội... Đâu đó khuya muộn, vớt từng sợi bồng bột rũ xuống bờ vai, kết thành mảnh bầu trời không nắng. Gió mơn trớn tấm rèm cũ mốc, lùa hẹn thề vào trốn trong khuôn ngực, vỗ rì rào như sóng, không yên. Thèm trôi ra ngoài kia, ghé sát và nghe con đường thở từng hơi đều đặn như tụng mòn câu kinh, thăm những gốc cây lặng lẽ ôm bão tố vào lòng, ngồi cạnh Hà Nội đang trụi trần lấy mưa làm áo... Đêm thuộc về những bản tình ca, những nụ hôn gần xa - vơi cạn, những xác thân réo rắt, không nhau chỉ là một nửa.
Nghe Phố tự nói với mình, nấc lên trong ánh đèn vàng vọt, nhắm mắt và để nhớ nhung dẫn tới lối Anh. Không thể đếm nổi có bao lần đi qua nông sâu thương tổn, rồi cũng đến lúc phải chấp nhận rằng sẽ bị tước đoạt đi tuổi trẻ, không còn đủ nhanh nhẹn cho những bước chạy trốn, chẳng thể minh mẫn mà đắn đo làm khổ một quyết định, tệ nhất là không thể đứng vững chỉ sau một cơn ngủ dài mê man, Đời ban những cơn sốt, hành hạ thở non xanh như giông tố, như mỏng manh này...
Này người, cho ta mượn môi đắng để níu xuân thì, để xác thân này cuồng điên luyến tiếc. Này già nua, cứ phụ ta như hận kẻ lừa dối mình, huyễn hoặc như nếp nhăn bị nụ cười đánh cắp, thay thế những mỏi mệt đắn đo bằng hoang dại không chịu trưởng thành. Muốn nằm xuống, thật thà hôn lên nhọc nhằn phía trước, cho nguôi ngoai chặng đời ngày sau đặt tên cho trò đùa của mình là sự an bài, là sự tình cờ của số phận. Ta mừng, khi có thể nghiện một người, đến độ dám dọn dẹp thác ghềnh bằng đôi tay chỉ biết buồn vui như con gái, chỉ để ve vuốt những ích kỷ mà giờ là vun đắp tương lai có đôi.
Trước đây, ở bên anh, để mong núp vào bóng dáng chở che ấy. Giờ ta hiểu, anh cũng cần được bảo vệ trước những yếu đuối như thế... Lúc này, bồn chồn chỉ vì nhạc ngân mãi mà lời bỏ đi đâu, muốn xé tan giai điệu mà ta nương nhờ, rồi cào nỗi nhớ vào lồng ngực. Đay nghiến mình bằng những dư âm còn sót lại của dấu môi người loang lổ trên thân xác. Tự dỗ dành mình bằng cách ru ngoan đợi chờ. Ô hay, sao nhếch môi thôi, mà cũng buồn nhường ấy.
P/s : ... Chẳng có gì cả, vu vơ thôi, điên tình thôi :D.