Tôi đang ngồi sát bên cửa kính, trên lầu 6 của một tòa nhà thì trời bắt
đầu mưa. Định bụng gập laptop lại, nhưng cần gì chứ, tôi ngồi sát cửa
đến nỗi có cảm giác chỉ cần giơ tay ra là hứng được những giọt mưa hối
hả rơi xuống. Ban đầu, mưa làm thành những đường xéo hắt vào, cửa kính
bắt đầu loang lổ, một giọt, giọt nữa rồi giọt tiếp theo, tiếp nữa.
Rồi mưa ầm ầm đổ xuống, khi tôi đang gõ những dòng chữ này, mưa đổ dọc
xuống cửa kính khiến tôi cũng cứ tưởng mình tan ra, chảy như những giọt
mưa và chạm đất. Dù chạm mạnh hay chạm khẽ cũng là chạm, và hòa vào dòng
nước. Chảy. Chảy.
Cửa kính cao quá đầu người. Tôi thích ngồi ở chỗ này. Cứ tưởng tượng
đi, ngồi đây và nhìn ra những tòa nhà, những con đường trước mặt ngập
trong mưa, bất cứ cái gì cũng phủ một màu bàng bạc, sương sương, thật
thích, thật lạnh. Tôi mở album guitar romantic, và những âm thanh không
lời cứ thế bật ra, nhẹ nhàng, thanh thoát. Lúc sáng, tôi kiếm album nào
đó bằng từ khóa audiophile và thấy chúng, nhưng như một vô thức, tôi cứ
nghe đến nỗi mòn cả tai mà không chán. Đôi khi, tôi nghĩ về những âm
thanh không lời đó, giống như kiểu người đàn ông trầm buồn, ngồi lặng
lẽ, một mình, đốt những vòng khói tròn tròn hoặc nâng trên tay một ly
vang trắng, nghĩ về điều gì đó huyễn tưởng.
Khi gõ đến đây, những giọt mưa xối xả hơn và xiên về phía phải. Cũng
thật là hay, mỗi khoảnh khắc chúng ta đều thay đổi, chúng ta có thể già
đi, chúng ta có thể buồn thêm hay có thể vui không lý do… Tất cả cũng
chỉ là những cảm xúc nhất thời. Tôi nghĩ rằng, những giọt mưa xiên chéo,
dội thẳng hay bay bay như sương thì cũng giống con người, ở những trạng
thái tình cảm khác nhau.
Tôi chuyển chỗ ngồi vì chỉ muốn từ góc của mình, chỉ cần đánh mắt ra là
thấy được hàng cây xanh chạy dưới chân, thấy được trường mầm non đầy
màu mè hoa lá cành ở bên đường, nơi những đứa trẻ chơi xích đu, chơi
trốn tìm. Tôi cũng thấy được những giọt mưa đập vào cửa sổ, xiên trái,
xiên phải, dội thẳng cứ như bao nhiêu chất chứa trong lòng cũng cứ thế
tạt vào, dội đi. Giọt sau tan vào giọt trước, dội sạch, dội hết.
Ừ, rồi đến lúc khi đêm buông, tôi tưởng tượng sẽ có một khung hình
tuyệt vời khi background là những tòa nhà nhấp nhô sáng tối, những ánh
đèn hoặc leo lét hoặc mạnh mẽ cứ dội thẳng vào. Lúc đó, nếu có một cô
gái đứng ở đây, tự ôm vai mình, trên tay là ly cafe nghi ngút khói thì
tôi nghĩ nó sẽ chẳng khác những bức ảnh tôi vẫn thường hay xuýt xoa là
mấy.
Chỉ muốn nói chút xíu thôi, cái cảnh tôi đang nhìn nó đẹp đến thế đấy.
Hình chộp từ hôm ở nhà trọ nhìn ra trong ngày mưa gió tơi bời, xài đỡ