Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013

Con đường nào em sẽ đi...

"Có khi bước trên đường vun vút, em tự hỏi mình ta đang đi về  đâu?
Có khi nhìn kim đồng hồ quay, em tự hỏi mình ý nghĩa những phút giây?"
Thi thoảng đâu đó trên đoạn đường em đi vào một sớm tinh mơ hay khi buổi trưa vắng vẻ, cũng có thể là một buổi chiều lộng gió, em mơ hồ trong lòng tự ngân lên khúc hát đó. Sao có nhiều người đặt câu hỏi giống nhau đến vậy nhỉ? Có gì đâu, bởi có lẽ vòng quay của cuộc đời mỗi người bình thường cũng tựa như nhau. Có chăng chỉ khác nhau bởi sự sắp xếp các giai đoạn được đảo hỗn độn, cho thêm phần thi vị và đa dạng của cuộc sống trong khúc đời mỗi người...
Em cứ đi, và khúc đời phía trước vẫn mơ hồ thế đấy. Hồi nhỏ khi xem phim hoạt hình có chú mèo ú  Đôrêmon, em đã ước mình có một chiếc gương thần kì, soi vào biết trước tương lai và có thể nhìn lại quá khứ. Như thế thật là tuyệt vời. Cho đến bây giờ em vẫn hay đặt những nghĩ suy về khúc đời phía trước, nhưng nó không còn là những thắc mắc hồn nhiên trẻ con nữa, nó dã trở thành những suy tư, tính toán và trăn trở. Tuy nhiên, em nhận ra rằng, nếu em có chiếc gương thần kì ấy thì cuộc sống của em trở lên vô vị làm sao. Mọi chuyện diễn ra như mọt sự định sẵn mà em nắm bắt được, không cần cố gắng, không cần vươn mình lên để chạm tay vào những ước mơ, dù ước mơ của em có nhỏ bé hay to lớn đi chăng nữa cũng không quan trọng...
Lại một cuối tuần nữa đến, ngồi một mình nghe với ly cà phê nửa đắng nửa ngọt. Em nhâm nhi cái vị đắng của sự trống trải mênh mông, cái vị thiếu vắng cái gì đấy rất lớn, thực sự rất lớn. Rồi lại xoa dịu lòng bằng cái vị ngọt, vị ngọt ngào của sự nhớ nhung tột cùng một hơi ấm thân thương... Sao đến tận bây giờ mới nhận thấy cà phê có vị là lạ như vậy anh nhỉ?
Tự dưng đâu đó trong sâu thẳm cõi lòng, có những giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Biết rằng như thế là mềm yếu, và em không được phép như thế. Nhưng đôi khi có những khoảng khắc người ta không giữ được lòng mình, có nên chăng em cứ để cảm xúc đó vỡ òa... rồi sẽ nhẹ nhàng hơn phải không anh...
Em chưa bao giờ nghĩ, cuộc sống là tồi tệ với mình, chắc chắn là như vậy. Vì còn gì hạnh phúc hơn với một gia đình luôn yêu thương mình như vậy, còn gì may mắn hơn với một tình yêu nồng thắm như vậy, còn gì vui vẻ hơn với những người bạn tốt đang có... Chỉ có điều, em cũng giống như bao nhiêu cuộc đời bình thường khác, không phải lúc nào cũng nhoẻn miệng cười được, có những nỗi đau  trong em cảm giác như là vô tận. Nếu ai đó phải tận mắt chứng kiến người thân của mình ra đi, trút hơi thở cuối cùng trong cơn khó nhọc chống chịu với bệnh tật mới hiểu được hết nỗi đau đớn khi mình hoàn toàn bất lực, khi mình chỉ biết đứng nhìn. Và cái cảm giác ấy như day dứt mãi...
Có những thứ khi mình đang có, mình thường không nhận ra nó quý giá biết nhường nào, chỉ có khi mất đi rồi, mình mới cảm nhận được giá trị của nó. Em không muốn nói nhiều cái từ "giá như", thế nên em sẽ ôm thật chặt những thứ mình đang có. Mong rằng em đủ mạnh mẽ để vượt qua cái cảm giác cô đơn đòi hỏi ích kỉ của bản thân, "sống phải cho đâu chỉ nhận riêng mình". Một chút cảm giác yếu mềm trong lòng em đâu đáng kể với những khó khăn mà người thân và anh yêu dấu của em đang phải trải qua.
Khoảng cách xa xôi nghìn trùng giữa hai chúng mình có lẽ là thử thách cho cho anh và em. Em sẽ cố gắng vượt qua những phút yếu mềm, cố gắng mạnh mẽ tự đứng trên những nỗi đau khi thiếu bờ vai anh để tựa vào. Em tin là, ở nơi phương trời xa đó anh vẫn luôn hướng về em và cổ vũ em từng ngày. Lòng em cũng thế, em luôn mong hình ảnh của mình có thể xua tan được lạnh lẽo, nỗi cô đơn trong căn phòng anh đang ở.
Hôm qua trên đường đi làm về em bắt gặp sắc đỏ nồng nàn, rực rỡ  của một loài hoa đang nở bung dưới bầu trời nắng gió. Giữa đường phố chật chội nhung nhúc người - xe màu đỏ với sức sống mãnh liệt của hoa vẫn trỗi dậy. Tựa như một sự khẳng định chỗ đứng và sự trường tồn vẻ đẹp nổi bật của tự nhiên. Em ước gì lòng mình được mạnh mẽ như thế kia. Trong mớ hỗn độn cuộc sống, có biết bao nhiêu đoạn đường em đã qua, em đang đứng và những đoạn đường nào em sẽ tới?
Thôi, em không cần chiếc gương thần kì đâu, vì em biết chắc rằng em sẽ đi về phía ấy, nơi con đường có một người luôn cùng em. Em sẽ cố xua tan yếu đuối trong lòng, cố gắng vượt qua thử thách của thời gian và không gian xa cách. Em sẽ mạnh mẽ chờ đợi bóng hình anh. Em sẽ vươn mình tới những con đường đầy hoa, dù trên con đường ấy vẫn tồn tại đầy những ngổn ngang của cuộc sống. Này người luôn cùng em, hãy sớm về và nắm chặt tay em anh nhé!