Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Đêm rỗng

Cái lặng lẽ của đêm. Nó làm tôi buồn bã đi nhiều.
Đêm thức và nhìn xuống phố, cái tĩnh mịch của tòa nhà đối diện làm tôi rùng mình sợ hãi. Ánh đèn đường mờ nhạt quá, hắt hiu như thể sức lực cạn kiệt, chỉ tỏ  ra vài thứ ánh sáng yếu ớt van nài màn đêm.
Đêm              
Lại đêm nữa trôi đi trong yên lặng. Tôi chỉ câm nít nhìn vào toà nhà đối diện. Đêm nay trống rỗng.
Nếu tôi tìm được một điều để tôi suy nghĩ vào lúc này, tôi sẽ chẳng đắn đo nằm co người lại, trên chiếc đệm phủ vải mềm mại và… nghĩ. Nhưng quả thực đêm nay tôi không tìm được một điều để nghĩ, trống rỗng vô cùng. Đồng hồ vẫn nhích từng khắc vang vọng, nó làm tôi nhức óc.
Tôi chợt nhớ một đêm xa xôi. TIếng đàn guitar vang lên trong khuya vắng. Khi đó tim tôi lỗi một nhịp mà dường như ngừng thở. Tiếng đàn cùng tiếng người nói lao xao, họ cười, giọng đàn ông cất lên câu hát đầu tiên. “Bài thánh ca buồn” chính nó! Tôi nằm nghe tiếng vọng lại nhỏ dần rồi cũng bị đêm nuốt chửng. Họ đã đi xa. Xa đến đâu? Tôi muốn biết!  Nếu quay ngược lại đúng khi đó, tôi mở cửa và chạy xuống 5 tầng cầu thang, trong đêm, tôi sẽ biết cái gì dành cho tôi. Một điều đăc biệt của đêm hay là câu hát buồn bã của người đàn ông đó. Nhưng tôi đã không làm vậy.
Cái gì tôi mường tượng ra và yêu quý nó ngay từ phút ban đầu đều làm tôi đau lòng khi nghĩ về. Cái đó có thể được gọi là Yêu? Yêu nhưng không sắc nét rõ ràng, Yêu nhưng lại đầy bi quan và sợ thương tổn, Yêu nhưng lại chỉ dừng lại xa nghìn mét và… nhìn. Giống như với người đó. Nếu tôi tiến thêm một bước người đó vẫn đứng đó hay lại quay đầu chạy mất. Giá như tôi biết cách bày tỏ một chút chân tình!
Tôi đặt bàn tay lên tấm kính, cảm giác mát rượi dội ngược vào tim. Ruột tôi cồn cào, mắt tôi chợt nhòa. Đêm buồn quá!