Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Hôm nay của tôi

"Nếu có ai ban cho tôi một cuộc sống không gặp trở ngại nào thì hấp dẫn thật đấy, nhưng tôi sẽ khước từ vì khi ấy tôi sẽ không còn học được điều gì từ cuộc sống nữa"
- Allyson Jones
Tôi không hề làm một cuộc trốn chạy khỏi chính mình để rồi thấy mình không thể thoát ra được hoàn toàn khỏi những suy nghĩ luôn luôn vô thức đó. Có lẽ đấy là cách chính tâm hồn làm cho lòng tôi dạy sóng, chơi vơi, tôi muốn sụp đổ trước tất cả mọi thứ mặc nhiên vẫn cứ thuộc về mình không hề thay đổi. Tôi dường như chưa từng là tôi…
Vào những ngày cuối tháng Tư nắng vàng nhuộm ửng cả trời Nam, nơi mà hoàng hôn làm rơi tất cả những bề bộn của tôi sau một buổi chiều đầy oi bức, tôi lang thang giữa miền của những cơn gió nghe thanh âm trong tim vang xa mãi đến tận cuối trời – nơi mà tôi luôn mơ về một ngày không sóng gió nhưng thật sự chính nơi này đang chỉ toàn là những bão giông.
Hôm nay trong lòng tôi đang mưa những cơn mưa của sự khô khan đến kiệt cùng trên cơ thể còn đau, mọi bản ngã và hiện tại như muốn thiêu cháy rụi tôi đi ngay từ trong tiềm thức. Chính lúc này tôi được sống trong những cảm giác vùng vẫy giữa chính tôi, lần đầu tiên tôi hiểu về sự chếnh choáng vẫn mặc định va đập tôi mỗi ngày.
Không phải vì tôi đang gào thét và than van trước những điều tồi tệ đó, cũng không phải tôi là một người đàn ông yếu đuối sợ hãi trước chính mình, tôi không hề yếu đuối chút nào. Tôi là người sống tình cảm và luôn có thói quen cư xử một cách rất công bằng với mọi chyện,  với mọi người – dù cho người đối diện với tôi có là ai hay chuyện tôi gặp phải có khó xử nhiều đến thế nào...
Tôi luôn chọn cách nghiền ngẫm mọi việc trước tiên sau đó mới đưa ra quyết định. Mọi ngày trí não tôi vẫn hình thành thêm những kí ức mới, nếu điều đó quan trọng, ngày mai nó sẽ trở thành một nếp nhăn thật sự khắc sâu vào đó mà có lẽ không gì có thể làm tôi quên đi nổi. Còn nếu như không quan trọng thì hiển nhiên tôi cần phải cho phép mình xóa nhòa đi mọi thứ.
Cũng giống như những điều mà tôi đã và đang từng phải trải qua. Tôi có khoảng thời gian căm ghét tất cả những gì thuộc về chính mình, nhưng sâu xa nhất của mọi thứ - lòng thù hận của tôi không thể nào chiến thắng được sự bao dung mà tôi luôn cho là điều vĩ đại nhất với quãng đời mình.
Tôi vẫn chờ mong một điều gì mới trong ngày, vẫn giữ vững những thói quen bình thường nhất. Có thể là nhớ về một người mà bảy năm nay tôi vẫn luôn từng nhớ, gọi tên, hoặc có thể tìm hình ảnh người đó trong chiếc máy tính của mình chỉ để nhìn một nụ cười trong veo thôi. Và tôi tin trong mắt của một ai đó nếu khi đọc đến những câu chữ này của tôi đang viết; sẽ có người cho rằng tôi là kẻ điên, sẽ có người thèm muốn được yêu ai đó giống tôi, sẽ có người bảo với tôi đó chỉ là thứ viển vông xa xỉ tầm thường, sẽ có người ước ao mình được là người con gái đó trong mắt một ai. Nhưng có lẽ câu hỏi lớn nhất với chính tôi là điều mà không hẳn ai cũng xác định được, hoặc cũng ý thức một cách rõ ràng với quãng đời của mình: Thực chất tình yêu là gì? Và tôi từng có gì trong tình yêu?
Tôi chưa bao giờ cảm nhận được hạnh phúc với tình yêu của mình cả, nhưng tôi luôn bằng lòng và trân trọng những gì mình đang có. Nếu xét về phương diện nào đó trong cuộc sống – tôi có lẽ còn may mắn hơn nhiều người. Bởi vì có những người chỉ biết quan niệm tình yêu là thứ gì đó mang lại cho họ nhiều ý nghĩa ngọt ngào, tan chảy, và khao khát. Còn với tôi:
Tình yêu là cách lấy đi nước mắt của một con người thật tự nhiên và không bao giờ biết tiếc nuối.
Tình yêu chính là cách giết chết một con người mà người đó không hề cảm nhận được những cảm giác đau xuyên thấu đến tận tim gan, đến từng đường gân thớ thịt.
Tình yêu là những bản ngã luôn sẵn sàng đè bẹp mọi tâm niệm hay mơ mộng hão huyền về sự hạnh phúc ngây ngất không tưởng.
Tình yêu là điều mà ai cũng có nhưng không hẳn ai cũng sống đúng đắn và chân thành hết mình trong tình yêu.
Tình yêu có đôi khi chát đắng nhưng lại mang cho con người một thử thách để ở đó, mỗi con người sẽ thấy mình cần phải hành động sao cho ý nghĩa nhất với suy nghĩ của mình khi tất cả mọi chuyện được nhận ra.
Tình yêu là thứ dễ làm mờ mắt con người, còn hơn cả tiền bạc và thậm chí dù biết bị dối lừa nhưng bao con người trong cuộc vẫn luôn luôn chấp nhận và đồng ý một cách vô điều kiện.
Tình yêu là một nguồn động lực hơn cả những điều phi thường mà người nào đó có thể làm được, mọi con người khi ở trong cảm giác này sẽ có một tâm hồn sống mãnh liệt đến nỗi không gì có thể đạp đổ.
Tôi đã cảm nhận và đi qua gần hết mọi điều đó. Không phải là cách tôi từng trải, mà chính là cách tôi tự nhận ra tất cả. Trong công việc cũng như trong mọi con đường thuộc về cảm xúc. Yêu thương như một phương thuốc trao cho nhau nụ cười mà nơi nhận sẽ cảm thấy mọi cơn đau trong tim mình được xoa dịu, được an ủi, được chở che rất ấm áp.
Tôi đã từng rất đau đớn nhưng bây giờ thì khác hẳn, vì những suy nghĩ của tôi đang thiên về cách sống bao dung và cảm nhận những điều thực tế xung quanh mình. Cũng giống như cách tôi đang từ từ thưởng thức mọi vị mặn ngọt của quãng đời mình vừa trải qua một cách hài lòng nhất – ít nhất là ngay bây giờ.
Có những vì sao luôn chỉ cho con người ta điều mà họ hằng mơ ước, có những phút tối tăm nhất của cuộc đời thì con người lại nghiệm ra được một đốm sáng chân lí, có những khi cùng cực và cay đắng nhất – chính con người hiểu chẳng nhất thiết cứ phải làm nô lệ cho những thứ vô bổ đó. Điều cần làm là sống và chấp nhận thử thách trước mắt, thử thách để bản thân mạnh mẽ mà bước qua.
Cuộc sống là mỗi ngày đi trên đường và cười trước một vẻ đẹp đầy tự nhiên nào đó. Song hành cùng những hoạt động đó, sự yêu thương, tâm trạng, tình cảm của mỗi người cũng diễn tiến một cách khác nhau. Nhưng suy cho cùng mọi thứ tồn tại thuộc về mỗi người đều có một điểm chung, đó là sự khát khao một khoảng thời gian bình yên, một hạnh phúc bình thường giản gị.
Hôm nay tôi đang tìm một sự cuồng nhiệt khác với khuynh hướng mới hơn dành cho chính bản thân mình. Tôi vẫn yêu một người theo chính cách mà con tim tôi đã chọn khi bắt đầu, nhưng tôi không còn cảm thấy mình tệ đến nỗi phải đau thêm một giây phút nào nữa. Tôi sẽ để dành điều đó khi con tim mình cảm nhận được một sự hồi đáp chân thành nhất, của người con gái mà tôi từng yêu thương bảy năm.