Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Đi giữa mùa Hạ nhớ mùa Thu


Em đang đi dưới vòm trời mùa Hạ, ôm trong trái tim mình nỗi nhớ mùa Thu.
Em yêu mùa Thu chẳng biết tự thuở nào.
Chỉ nhớ từ khi còn rất bé, em đã say sưa với những giai điệu “Hà Nội mùa Thu cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ, nằm kề bên nhau phố xưa nhà cổ mái ngói thơm nâu. Hà Nội mùa Thu, mùa Thu Hà Nội, mùa hoa sữa về thơm từng cơn phố...”. Có lần buổi sáng khi mắt còn nhắm mà tay thì lần mò bật chiếc radio, giai điệu mùa Thu đã làm em một phen trễ học.
Mùa Thu theo em qua suốt thời áo trắng, có thể tìm thấy mùa Thu ở đâu đó quanh em, cũng từ thuở đấy khi em biết điệu đà, biết nhớ bâng quơ, biết trầm ngâm trước chiếc lá vàng vừa rụng, em đã yêu mùa Thu. Cũng từ đấy em thích lang thang trên con đường ngập lá vàng bay. Những buổi chiều rảnh rỗi, một mình cùng chiếc xe đạp cũ kĩ, thang lang suốt những con phố dài, những vòng xe lăn bánh qua nơi bắt đầu không biết bao lần, cuối cùng vẫn chọn cho mình một chỗ ngồi yên tĩnh dưới những gốc cây, nhặt những chiếc lá vàng xếp thành bàn tay ai đó, bàn tay đang xòe ra để đón lấy mùa Thu.
Mùa Thu với em là duyên hạnh ngộ. Trên những con đường mùa Thu em đã đi qua, nhớ nhất là con đường Hoàng Diệu trầm mặc, duyên dáng, nằm nghiêng nghiêng cùng những bóng xà cừ mà tuổi nhiều hơn cả những tán lá rộng kia, thấp thoáng những ngôi biệt thự được xây theo kiến trúc Pháp mang nét đẹp cổ kính của một Hà Nội xưa. Đó là cái duyên với mùa Thu Hà Nội, em đã say sưa như chưa từng say sưa nét đẹp mùa Thu, có lẽ chỉ có mùa Thu Hà Nội mới làm say đắm những trái tim người. Em say những con đường vàng lá xào xạc, yên bình mà lòng cứ thầm mơ về một ngày cùng ai đó đi dưới bóng mùa Thu.
Không thể là không là duyên bởi một năm có bốn mùa nhưng ngày ta gặp nhau cũng là mùa Thu đang chín rộ trên cành, ngày anh đem những câu thơ mùa Thu gửi vào tim em, ta đi bên nhau khi mùa Thu đã cuối. Những nồng nàn hoa sữa phả vào yêu thương đầu tiên, khi nỗi nhớ cứ mỗi ngày lớn lên và ta không thể không tìm nhau trong từng giây phút.
 
Đã bao mùa trôi qua, trôi qua trong yêu thương chưa một lần dừng lại, những ngọt ngào của lần đầu tiên ấy sao cứ mãi theo em, hiện hữu trong từng nếp nghĩ em, bởi thế mùa thu cứ ở mãi trong lòng, trong trái tim của người còn gái đang yêu.
Em đang đi dưới những cơn nắng hanh hao của mùa Hạ đỏ, tiếng con ve sầu đâu đó đã nức nở những đêm, bầu trời vẫn nở đầy những bông mây trắng, mây phiêu lãng khắp nơi với những cuộc tình tháng Tư hừng hực. Tình ta vẫn ngọt ngào như tự hôm qua, vẫn xanh lơ như những ban mai vừa thắp và bỏng rát như màu nắng tháng Tư.
Em đang đi trên con đường tháng Tư giữa mùa phượng vĩ xum xuê, những giỏ xe chở đầy hoa phượng tung tăng trên phố. Em nhớ anh, nhớ mùa Thu đầu tiên ta có nhau, nhớ những con đường ngập xác lá vàng, nhuộm cả áo em vàng, còn màu nắng thì đi vào mắt em thương nhớ...
Qua hết mùa Hạ này, mùa Thu sẽ lại về phải không anh? Và anh sẽ về cùng em, dưới trời Thu trong xanh, tay trong tay bước qua những con đường đầy lá vàng như trong giấc mơ em một đêm nào chợt đến.
Và em đã nhìn thấy xa xa kia, mùa Thu đang ngồi yên lặng chờ ngày trổ mùa.
Nên em vẫn sẽ chờ một mùa Thu, ta về bên nhau anh nhé.