Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013

Trăng chở mùa bình an về bên anh nhé

Đêm vừa đổ bóng ngang qua nỗi nhớ em, nỗi nhớ trở mình thức giấc chạy lang thang đi tìm anh… mà đêm thì cứ vô tình xòe đôi bàn tay gầy guộc ôm trọn cả thế gian vào lòng và hôn vờn lên làn tóc gió.
Không có anh ngồi chờ sẵn nơi ta thường gặp nhau, chỉ có khoảng không gian im lặng phủ lên những môi hôn đêm qua còn nồng nàng hơi ấm, phủ lên những lời yêu thương đã rót sẵn lên môi.
Thời gian cứ trôi mà bóng anh thì biền biệt, nỗi nhớ anh trong em đã hiện nguyên hình cô gái có mái tóc nâu đung đưa trên chiếc xích đu hò hẹn, dõi đôi mắt xa xăm về phương trời có một người đang cùng dệt mộng uyên ương.
Anh vẫn chưa đến, có gì đó bắt đầu ngẹn lại ở lồng ngực trái, những lặng im đến khó thở, còn nỗi lo lắng cứ lớn dần lên theo chiều quay của kim đồng hồ. Hơn hai giờ em ngồi đợi anh, chưa khi nào em lại đợi chờ lâu đến thế, nỗi nhớ anh đã thay thế bằng nỗi lo đến buốt cả tâm can, như thể lo sợ điều bất an nào đó đang đến với anh. Trái tim em bỗng thấy nhói đau, đau đến ngẹn ngào.
Anh đang bận bịu với công việc ngút ngàn phải không anh? Dù với lý do đó nếu ngày bình thường em sẽ dỗi hờn để anh chạy theo năn nỉ, còn bây giờ em chỉ mong có thế, mong rằng anh đang tập trung vào công việc không thể bỏ dỡ để thăm em. Lòng mong mỏi thế nhưng nỗi lo lắng vẫn nhiều như bầy gió trẻ ngoài kia. Nhìn chiếc lá rơi nghiêng nghiêng va vào tảng đá mà em không có cảm giác gì, hờ hững như đang còn quá nhiều những bận tâm khác.
Giá mà em ở gần bên anh, những lúc thế này em lại chạy đi tìm anh thay vì chỉ ngồi một nơi để lòng nguyện cầu mà nước mắt đầm đìa, mới càng quý trọng những lúc mình được ở bên nhau. Yêu xa là thế anh nhỉ, dù lòng mong muốn nhiều vẫn chẳng thể làm gì hơn, có chăng chỉ bó gối cảm nhận vị mặn của dòng nước mắt yêu thương.
 
Có cơn gió nào nào vừa bay ngang qua tóc em, rủ nhau chơi trò trốn tìm, trốn vào những sợi tóc rối bời như lòng em đang rối, vài ba sợi lang thang buông lòa xòa lên môi mắt em, không buồn vén lại. Thời gian bỗng trở thành người tình bạc bẽo, cứ trôi qua như số phận đã định sẵn không một chút phản kháng nào. Trêu chọc nỗi rưng rức tìm anh đã lộ hẳn trên khóe mắt em.
Bóng trăng đã về buông mình lơ lửng ngoài cửa sổ, nghiêng nghiêng trước nỗi niềm em. Soi vào vạt cỏ đêm đang nằm sóng soài chực uống giọt sương đêm ngào ngạt. Những vì tinh tú xa xa kia đêm nay mờ nhạt, lặng im không nói như đang mùa quên lãng. Em pha màu tình yêu lộng lẫy vẽ lên khoảng không gian im lặng mùa bình an cho anh, mùa chỉ có tình yêu em và những điềm may mắn luôn theo anh về.
Gió đưa trăng đến rồi lại đẩy trăng xa, em đưa đôi bàn tay mềm mại níu trăng về, đặt lên lưng trăng những mùa bình an, nhờ trăng chở mùa về phía có anh.
Em tin chỉ chốc lát nữa thôi, mùa bình an sẽ về bên anh, về bên anh mãi mãi… vì mỗi ngày dưới cùng bầu trời này đã có em thầm cầu nguyện bình an cho anh.