Tháng Bảy đã qua từ mấy hôm trước, khi bóc tờ lịch em thảng thốt nhìn
tháng 8. Em thương tháng 8 hơn hết thảy các tháng trong năm. Em thương
đôi cánh bé xíu của sẻ con xa lìa tổ mẹ, đôi cánh chấp chới trên bầu
trời cao rộng xa xôi cứ phải vươn mãi vươn mãi dẫu thèm hơi ấm của chiếc
tổ đơn sơ cũ cũng chẳng thể quay về… Em thương đêm tháng 8 đầy bất trắc
chuyển mình vời vợi Thu sang cố chắt chiu mây trắng nắng vàng đan nôi,
kết gối cho giấc mộng trẻ thơ không giật mình thức giấc…
Em thương… thương nhiều lắm…
Đêm nay, một đêm tháng 8, bình yên của Thu không ru em ngủ trọn. Chẳng
phải vì nỗi nhớ thao thiết xiết vào lòng về chim non bé bỏng. Em đã tập
cho mình phải tin phía bên trời là miền đất ấm áp, là hoa thơm cỏ ngọt,
là ấp iu nồng đượm của bao bọc chở che. Em đã tập cho mình phải hy vọng
về cuộc gặp gỡ kì diệu để em được ôm trọn vẹn hình hài bé bỏng vào lòng…
Em tin… hy vọng nhiều lắm…
Tối nay, em lang thang trên mạng rồi kết nối một cuộc thoại kì lạ. Cả
em và bác ấy không hề biết nhau. Em chỉ nói đôi lời rời rạc, kính cẩn và
trang trọng, đáp lại em là ăm ắp trìu mến và những giải bày. Cuộc thoại
chưa đủ say, duyên hội ngộ vừa kịp hẹn… em dừng. Có lẽ em sẽ không bao
giờ quay lại ngôi nhà ấy để có một cuộc thoại thứ 2. Em không muốn sự
xúc động có thật về bác ấy trong lòng em buổi tối nay thành sự bỡn cợt
khi em buộc phải kín kẽ thông tin về bản thân mình. Tình cảm là điều
không thể trở thành thú mua vui được. Dù dưới hình thức nào và mục đích
ra sao. Dù có núp dưới a, b, c, x, y, z lý do đẹp đẽ và hay ho đi chăng
nữa thì tình cảm chỉ tồn tại dựa trên những điều chân thực.
Đã bao nhiêu lần em không còn nhớ nữa, khi nép sau lưng anh, em hay dụi
mặt mình vào áo anh để ngửi mùi mồ hôi dễ chịu của anh. Anh cười, bảo
chẳng ai nói như em cả. Vâng, nếu ai đó đã nói như thế thì chắc em chẳng
nói đâu. Cả mùi mồ hôi của anh nữa, mùi dễ chịu ấy là của riêng em
thôi. Rồi bước chân em có đặt ở đâu trên đất nước mình, nơi xa xôi, nơi
phố hội, chỗ vắng vẻ, khúc đông người thì mùi mồ hôi ấy cũng theo em,
ướp lên da thịt, len lỏi vào ý nghĩ và sưởi ấm cho em một ngày mùa đông
em xuôi về phương Bắc.
Đang là tháng 8… Tháng của ngôi sao nhỏ, búp măng tơ, sẻ nâu rúc cánh
mẹ. Tháng của nước mắt buổi chia xa, của sự chia ly không báo trước kéo
dài như vô tận.
Đang là tháng 8… Tháng của tình yêu hồi sinh, nhiệt tình tuổi thanh
xuân trở lại. Tháng của hẹn ước, của hàn gắn, bù đắp và bình yên mãi
mãi.
Em hiểu lòng anh như sóng xô bờ lớp lớp. Những sắp đặt mang tính ngẫu
nhiên làm quà tặng tháng 8 cho em. Nghĩ đến đây thôi em đã rưng rưng.
Ngã rẽ tình cờ nào anh cũng chọn lối gặp em.
Ngẫu nhiên hay tình cờ. Anh nói nhẹ nhàng thế thôi nhưng em biết nó
không phải ngẫu nhiên, không phải tình cờ. Trong muôn ngàn bề bộn, anh
đã tạm xếp lại nhiều thứ, để có một ngày em thong dong đón nắng Thu để
em ríu ran như thời thiếu nữ mà quên cái tuổi của mình đã xam xám màu
thời gian. Và mùa Thu, mùa Thu của em không giống như mùa Thu của năm cũ
bởi trời rất xanh, mây rất trắng, nắng rất vàng, đôi bàn tay em không
cô đơn nhét sâu vào túi áo bởi có đôi tay anh ủ lấy rất hiền…