Mỗi độ người đi, những cành Salem lại trổ mùa trong im lặng…
Phố núi đêm vắng người chỉ còn lại tiếng thở dài giữa bạt ngàn đồi
hoang, phố cong mình nằm co ro nghe rõ con sóng nhớ đang cồn cào đâu đó.
cố nhắm mắt dỗ giấc ngủ trong đêm mà trái tim phố cứ tỉnh táo thế kia.
Chợt phố thèm một đêm lên men, phố sẽ uống cạn đêm cho mắt môi say mèm rồi cùng nỗi nhớ ngủ trong mùa quên bất tận.
Đêm tháng Tư vẫn không đủ nóng để lên men và thế là phố không say…
Phố lang thang một mình qua hết những con dốc cong queo, lối đi đã mòn
mà đêm nay dường như xa lạ. Nhìn đâu cũng thấy bóng dáng người, tưởng
như ai đó đang nhấn chìm phố xuống đáy của khắc khoải nhớ mong, bỏ quên
những nụ hoa dại bên đường vừa kịp nở. Mặc cho đêm trăng cứ tròn vành
vạnh, soi rõ từng góc cạnh trên gương mặt phố buồn, trăng cứ như mái tóc
phố bồng bềnh, bồng bềnh ở phía xa kia còn hương tóc phố đã theo từng
bước chân người đi về nơi xa lắm.
Người đi rồi, biết bao giờ trở lại, biết lấy ai kéo phố lên hong khô
nỗi niềm khi những chiều hoàng hôn chợt đỏ, còn ai chọc phố cười mỗi
đêm, còn ai trêu cho phố cong môi ngoan và những ánh nhìn tinh nghịch,
còn ai dỗ dành khi phố chợt buồn. Phố của người như cô gái bé bỏng chợt
khóc chợt cười, thế mà hôm người về thành phố, cô bé ấy bỗng thành người
lớn, đôi mắt biết dõi xa xăm sau ô cửa vuông của những đêm thao thức
đợi chờ. Phố đã có những bí mật nho nhỏ cho riêng mình.
Người về với nhộn nhịp phố phường, với những bông hoa thành phố rực rỡ,
kiêu sa. Phố hào hoa đủ sức cuốn người vào những niềm vui mới. Dưới hoa
đèn màu, hương phố sẽ nhạt phai trên môi người, những bông hoa núi rừng
rơi vào khe đêm kẹt lại, không buồn hương sắc, nên sẽ chẳng có nỗi nhớ
phố xa nào mọc lên giữa lòng thành phố.
Chỉ có phố nhớ người da diết biết bao, nhớ đôi mắt biết cười, nhớ đôi
môi rít sâu từng điếu thuốc lá, nhớ cả những lúc người ngồi đọc thơ và
vòng tay ấm áp dù chỉ đôi lần chạm vào vai phố. Người đi rồi, hơi thở
thơm mùi thuốc lá vẫn còn ở lại, chỉ tình yêu phố cứ mãi theo cánh gió
bay về phía có người. Phố buồn như đây là lần sau cuối được buồn, rồi
nỗi buồn sẽ chết đi, ai biểu phố yêu người lắm lắm, ai biểu phố cứ ôm
thật chặt để khi chia xa nhói buốt lại nhiều hơn. Sao phố không yêu
người ít thôi, ít như số lần người về thăm phố vậy.
Phố núi những ngày không người, những cành hoa salem trắng, tím, vàng
trong khu vườn trổ mùa trong im lặng. Như trong trái tim phố nở bừng sắc
tím nhớ thương. Phố đã từng nghe đâu trong một loại kinh thánh đã nói
rằng “ Hãy gửi một bó hoa có xen hoa Salem để người nhận biết rằng bạn
đang nhớ họ da diết”.
Phố không gửi người những bó salem nhưng mỗi ngày trên góc bàn nơi phố
vẫn ngồi trầm ngâm với những bí mật giản đơn nho nhỏ, bình salem tím bao
giờ cũng nở đầy những bông hoa bé xíu.
Từ nỗi nhớ phố lại nở đầy những yêu thương đôi khi xanh biếc… và từ bí mật phố lại nở ra những nụ hoa tháng năm biết cười.
Tháng năm người sẽ lại về thăm phố phải không?