Tháng
Tư như cơn mơ gượng gạo những nét buồn vương trên môi trên mắt, nắng
nhiều hơn và cơn nóng tràn trong cả những đêm buồn. Saigon trở nên ngột
ngạt hơn bao giờ hết, nên lại muốn chạy ra biển, cái điều bất khả trong
thời gian bài vở chồng chất này. Hôm qua ba gọi điện, nói mới xuống bệnh
viện chở mẹ về, mai lại chở xuống, có thế thôi mà nghe điện thoại xong
lại khóc ngon lành. Trời ơi, cuộc đời tôi giờ chẳng thiết tha gì hơn
những nụ cười trên môi mắt ba mẹ và nhỏ em. Thế nên, người ta vẫn nói
những thứ mất rồi mới biết rằng quý giá biết bao…
Chiều tôi ra hành lang ngồi đọc lại “Đôn Kihôtê”
của Xecvantex, thấy thèm có một Xancho bên mình hơn bao giờ hết, dẫu
biết mình vẫn là người hạnh phúc với những tình bạn không phải ai cũng
có. Chẳng qua là từ dạo con bạn có-người-yêu, tôi đâm ra cứ vơ vẩn một
mình với những nỗi niềm không đâu, những câu chuyện nắng mưa nhạt nhòa
bây giờ đã không còn là chuyện của hai đứa, trong ánh mắt của nhỏ cũng
chỉ là những câu chuyện về người nhỏ yêu (hơn cả bản thân mình), nên đâm
ra, tôi thành kẻ cô đơn vãng lai trong cuộc đời vô thường này. Và rồi
những khoảng lặng hiếm hoi tôi định nói với nhỏ rằng tôi bất hạnh quá
thể thì tôi đành im lặng nghe rỉ rả những niềm riêng, tôi chưa bao giờ
kể hết với nhỏ những niềm đau, có chăng, lần này cũng thế.
Dạo
này, trước khi vội vã chạy lên lớp cho kịp giờ học, tôi hay lấy thơ
N.T.N đọc, lòng ướt mèm những nỗi buồn tự mình vơ vào, rồi cả đoạn đường
dài mặc nhỏ huyên thuyên những chuyện (gì đó tôi chẳng rõ) lòng tôi chỉ
vơ vẩn những câu thơ ban sáng mới đọc. Dạo này, tôi thèm về nhà trồng
rau thật đấy, chẳng phải đùa. Chiều nào cũng ra hành lang đọc sách, nhìn
vườn rau nhà hàng xóm xanh mơn mởn là tôi đủ thấy ghen tị rồi, đừng kể
gì họ lại có thêm cây khế tím biếc những nụ hoa nữa. Nên bỗng nhiên lúc
này, muốn năm ba mươi tuổi, tôi sẽ lấy một anh chàng nông dân, để thương
tôi mà chăm bẵm con cái, loay hoay gà vịt ruộng vườn, chiều theo ý tôi
trồng mấy loài hoa tôi thích, chiều theo ý con trồng đủ loại cây trái
trong vườn; để loanh quanh quét tước vườn tược, câu cá nấu bữa những lúc
tôi bận bịu chấm bài, soạn giáo án. Một anh chàng nông dân nào đó đủ
cao thượng và vị tha để tôi sống hết lòng với nghề, với học trò và với
niềm yêu thích rất riêng. Tôi muốn mình sẽ phải lòng chốn ở của mình bởi
những điều giản dị như cô Đặng Nguyễn Đông Vy từng viết… Thế nên, tôi
chẳng hợp với phố xá ồn ào, Saigon không Người mênh mông lắm…
Tháng
Tư, câu hát cũ ướt mèm trên môi tôi đem cất sâu vào nỗi nhớ, cho đêm
sóng sánh đổ tràn không còn vị ngọt nhạt trong những giấc mơ, Saigon
nắng nóng, và tôi nghe tim mình bớt lạnh...