Thứ Tư, 14 tháng 8, 2013

Tình nào tình nhân

Tình nào tình nhân
(Tác giả: Max Lang)
Phòng chiếu phim vỡ òa cảm xúc bằng những tràng cười nổ ra không ngớt. Thực sự thì không chỉ mấy nhóc tỳ phấn khích với các tiểu minion mà ngay cả người lớn cũng không thể lấy tay bụm miệng mãi được. Thế mà Nhi cứ tỉnh bơ, ráo hoảnh như không hề có tí ti cảm xúc gì cả. Thi thoảng cô hờ hững với tay vào túi popcorn hoặc nhấp môi chút nước ngọt, nhấn nhá. Dường như bộ phim không phải là tâm điểm mà Nhi đang hướng tới lúc này. Ngay cạnh Nhi, Quân mất dần kiên nhẫn nên đã vụt phắt đứng dậy khiến không ít khán giả quanh đấy không khỏi ngỡ ngàng. Và tránh để cho tiếng bàn tán xì xào có thể lớn hơn thì cậu đã nắm vội tay Nhi kéo đi trước sự bàng hoàng không kém của cô.
-Cậu thật sự đang đi xem phim hay là xem người vậy hả?-Giọng Quân thật bình tĩnh nhưng nét mặt cậu thì đã bừng lên sắc thái bực dọc. Kể cả khi Nhi còn chưa kịp hé nửa lời trước hành động “kì lạ” đấy của Quân.
-Cậu thấy Khánh rồi ư?-Nhi dè dặt lên tiếng.
-Thật sự tớ chỉ muốn cậu được vui vẻ, nhất là, trong một ngày ý nghĩa như này. Nếu biết cậu có thể thấy hắn, tớ đã sớm hủy cái buổi coi phim chết tiệt này rồi !
Quân quay mặt đi giấu sự thất vọng tràn trề, hai tay bám chặt vào thành lan can sảnh chiếu, nén tiếng thở dài trong bầu không khí rặt mùi bắp rang bơ.
-Tớ…tớ xin lỗi. Tớ ước mình đã có thể bơ Khánh đi mà toàn tâm toàn ý vào bộ phim, cùng cậu. Nhưng những cử chỉ của Khánh dành cho cô bạn đi cùng cứ phơi bày ra trước mặt và đập thẳng vào mắt tớ. Thử hỏi, tớ phải làm sao hả Quân khi vị trí của cô bạn kia, đã-từng-là chỗ-dành-cho-tớ.
-…-Quân đưa hai tay gạt những dòng nước mắt đang giàn dụa trên má Nhi, an ủi-Chỉ một lần này nữa thôi nhé, hãy dành nước mắt để khóc cho điều xứng đáng được nhận chứ không phải một kẻ…một kẻ như Khánh.
Đâu đó trong trái tim Nhi, kí ức về Khánh như một lát cắt sắc lẹm về mối tình đầu của cô. Nhi đã từng thủ thỉ vào tai Khánh, rằng cả hai sẽ chung bước sóng đôi cho tới tận cuối chân trời. Là bởi tình yêu khi ấy còn quá lớn và quá ma mị, nên Nhi không thể ngờ được, những toan tính màu hồng thuở nào nay phai màu bạc phếch. Khánh lẳng lặng rời xa cô dù Nhi đã thực tình cố sức cứu vãn. Những tin nhắn bớt đều đặn hơn. Những cuộc chuyện trò thiếu muối, nhạt thếch. Những vòng ôm cũng thưa đi và không còn mặn nồng như trước. Mỗi chiếc hôn cũng trở thành gượng gạo, cưỡng ép. Cho tới khi cái cảm giác bất lực choán hết tâm trí, Nhi nhắn cho Khánh một tin, buông tay thôi Khánh ạ, em đã quá mỏi mệt với cuộc tình này. Và, Khánh đáp lại chỉ là cái câu “ừ” nhạt nhẽo, vô vị. Nhiều khi Nhi nghĩ mình là một con ngốc, cô tôn trọng quyết định của trái tim con người. Chia tay, nếu đã muốn thì lí do mà làm gì, bao biện để làm chi cho đau hơn. Như xoáy sâu vào con tim, nỗi đau vụn vỡ thành trăm ngàn mảnh. Nhi khẽ nhếch môi cười, thương hại bản thân vì không thể ngờ rằng rồi cũng có ngày yêu thương tắt ngấm bằng cái câu cụt lủn đến vô tình mà cô đã từng đọc qua trên mạng xã hội. Nước mắt thấm ngược vô tim. Chát đắng. Chua xót. Kể từ ấy, họ chưa bao giờ gặp lại nhau. Trong giấc mơ, kì lạ thay, bóng hình Khánh cũng nhập nhòa theo những chấm đen mờ ảo, Nhi đã huyễn tin, Khánh ra khỏi cuộc đời cô, đơn giản không chút ồn ào. Để rồi trong ngày sinh nhật mình, gặp Khánh, những vết thương ngày nào vô cớ tê tấy, nhức nhối không yên.
-Cho tớ mượn…cậu một chút thôi, nhé!
-Đây, muốn khóc thì cứ ghé vào đây mà khóc nè.
Quân vỗ vỗ vào vai mình, như giọt nước tràn li, Nhi sà vào lòng cậu và òa khóc tức tưởi. Hai tay cô cứ bấu chặt vào hông áo Quân. Khoảnh khắc ấy, người ta thấy Quân và Nhi hệt một cặp tình nhân…
***
           Một chiều mưa Thu ướt át, giăng ngang khuôn viên khu học xá. Nhi nép mình vào bảng tin Hội Sinh viên trường. Mái hiên quá nhỏ còn sinh viên chen chúc trú mình lại quá đông nên run rủi thế nào mà Khánh cũng có mặt ở đấy tự khi nào. Tiếng hắt xì của Khánh khiến Nhi nhận ra, Nhi biết Khánh dị ứng nặng với hoa sữa. Hai năm trước, ngày mới yêu, chỉ vì chiều chuộng cô mà anh đã bỏ mặc chiếc mũi nhảy cảm của mình để đi với cô, thong dong dưới những hàng hoa sữa sực nức mùi. Nhi từng đùa anh, thân trai tráng mà bị đánh gục bởi một loài hoa yếu mềm, lạ thật đấy. Anh đáp lại bằng chất giọng trầm ấm, nếu ví em là một loài hoa thì hoa sữa chính là em đấy Nhi ạ. Nếu không ưa thì thôi chứ lỡ trót si mê rồi thì nghiện lắm, chẳng thể nào dứt ra được mùi hương quyến rũ ấy.
          -Nhi, là em đấy ư?-Khánh khẽ gọi khi Nhi đang cố lờ mình đi giữa toán sinh viên trú mưa
          -…-Nhi trân trân nhìn Khánh, mi cong sắc sảo mà sao đôi ngươi kia da diết buồn
          -Đúng là em thật rồi!-Khánh lách mình qua đám đông, tiến gần cạnh Nhi.
          -Anh đừng đối xử với em như vậy có được không? Lạ lắm Khánh à!
          -Anh không thể dối lòng mình thêm nữa. Hai năm qua anh đã cố tìm cách để liên lạc với em nhưng vô vọng. Chỉ biết em đang tham gia một tổ chức phi chính phủ, nay nước này, mai nước khác…-Khánh ngập ngừng một lúc.
-Phải, em là một tình nguyện viên quốc tế-Nhi lạnh lùng chêm vào.
-Sinh nhật em ở rạp chiếu phim ngày hôm ấy-Khánh phân trần-Nhìn em ôm…cậu… bạn kia nức nở khóc mà anh đau lắm. Anh biết mình đã gây ra cho em tổn thương thật nhiều. Lúc đó, chẳng hiểu sao mà anh chỉ âm thầm dõi nhìn em từ xa, không dám tiến lên một bước. Như mắc phải bùn lún, cát trôi vậy đó. Anh hèn nhát quá phải không? Mà sao anh lại kể những chuyện này nhỉ.
          -Chuyện qua rồi, còn gì ý nghĩa chăng mà anh cố gợi về, hả Khánh?
          -Nhi! Anh chỉ muốn xin lỗi. Lời xin lỗi muộn màng mà lẽ ra phải được thực hiện từ lâu. Thật sự, xin lỗi em rất rất nhiều, Nhi ạ. Hãy thứ lỗi cho anh, em nhé!...
          Khánh chưa kịp dứt lời thì Nhi đã vùng chạy ra ngoài màn mưa hẵng còn trắng xóa một vùng trời. Thêm một lần nữa, Khánh chết trân nhìn theo bóng Nhi tan dần vào làn mưa mà chẳng thể biết làm gì hơn. Anh không tự tìm được cho mình một cái cớ để đuổi theo hay níu giữ cô lại cả. Họ đã không còn thuộc về nhau, hai năm trước mà cứ như lâu lơ lâu lắc. Ông Trời thật khéo đùa, ghép người ta vào nhau rồi lại đẩy họ ra xa nhau. Họ đã từng thân quen cơ đấy. Khánh tự cười mỉa, thương thay cho chính mình. Hương sữa dìu dịu hơn sau cơn mưa vụt thoáng. Khánh thôi không còn hắt xì, chỉ cảm cô nàng hoa sữa ngày xưa mới khiến anh rưng rức trong tim mà thôi. Anh ước, giá như với Nhi, họ chưa từng là một đôi yêu nhau, thì hơn. Vốn dĩ, Khánh không bao giờ có thể ở cạnh hoa sữa. Chi bằng thôi gượng ép mà thuận theo bản ngã con tim.
***
          Sân ga lộng gió một ngày giữa Đông. Quân tháo chiếc khăn len to xụ của mình quàng vào cổ Nhi. Quân dặn dò Nhi đủ thứ. Trong mắt cậu Nhi chẳng khác nào một đứa trẻ luôn luôn cần một sự chở che đủ ổn. Và một chút bao bọc đủ để an nhiên. Hơi ấm phả ra theo từng nhịp thở. Nhi đùa, cái lạnh ở Việt Nam mình đã là chi đâu, trước Nhi còn làm việc trong tiết trời phủ đầy tuyết trắng cơ. Cái hồi còn đi khắp nơi của thế giới í. Nghĩ hồi đó Nhi gan lì và quả cảm thật. Cô rẽ ngang tuổi trẻ của mình sang một hướng khác thay vì theo học tại ngôi trường đại học mà cô từng ao ước suốt cả thời trung học mơ mộng. Biết bao người can ngăn, khuyên nhủ nhưng Nhi nào có hề hấn gì. Nhi muốn trải nghiệm mình. Nhi muốn cống hiến chút sức trẻ cho thế giới này, cho quả địa cầu vĩ đại mà cô hằng ôm ấp một ước mơ cháy bỏng là làm sạch và phủ xanh trái đất. Nhi đã trưởng thành hơn từ những chuyến đi như thế. Hành trang trải dọc suốt mấy mùa qua, không Khánh và cũng không Quân.
          -Giữ Nhi ở lại được không Quân…một chút thôi…cũng đủ ấm lòng biết bao.
          Không để cho Quân đắn đo, Nhi sà vào ôm lấy cậu bạn thân của mình. Lọt trong vòng ôm to lớn ấy, Nhi thật nhỏ bé nhường nào. Cô thừa hiểu trái tim Quân muốn gì. Và bởi chính Quân cũng đã khó khăn thừa nhận trái tim mình với Nhi rồi cơ. Nếu đã có thể, Quân đã đến bên Nhi từ lâu. Nhi hội đủ những yếu tố để thu hút cánh nam nhi. Thậm chí có thể khiến một anh chàng phát cuồng nào đó đeo đẳng cô tới tận nhà mỗi chiều đi học về chỉ để ngỏ lời với cô một cuộc hẹn trà chanh thôi ấy. Nhưng Quân thì không, con tim cậu đã có chủ và những nhịp đập đều đặn nơi ngực trái cậu, Nhi đang cảm nhận rất rõ, là chưa khi nào đồng điệu với bước nhịp của trái tim cô cả. Quân khe khẽ hát vào tai cô, câu hát như để nhắc Nhi và chính Quân nhớ rằng họ là ai và đâu mới là nơi mà họ xứng đáng thuộc về…
“If you lose yourself
Your courage soon will follow
So be strong tonight
Remember who you are…” (*)
          -Vì trái tim thì luôn khó lí giải nên hãy cảm thông và tha thứ cho Quân…
Nhi đưa tay chặn môi Quân, ra ám hiệu quen thuộc, đừng nói gì thêm cả. Nhi nhón chân áp má mình vào má Quân, chào từ biệt. Cô quay bước thật nhanh đánh rơi một giọt nước trong veo, lặng lẽ nơi sân ga chiều chạng vạng. Khoảnh khắc ấy, người ta vẫn thấy Quân và Nhi hệt một cặp tình nhân…
Max Lang.