Cuối
tháng Tư, giữa cái nắng oi nồng của tiết trời sắp sang Hè, một mình
ngồi ở góc quán cạnh con đường nhỏ và thưởng thức ly kem mát lạnh trong
tiếng nhạc du dương và lặng lẽ ngắm nhìn dòng người đang hối hả ngược
xuôi. Bỗng xa xa vang lên âm thanh nghe vừa lạ vừa quen vọng vào như lạc
lõng giữa không gian. Tiếng “kem mút… kem mút” phát ra từ chiếc còi cầm
tay của người bán kem dạo trên chiếc xe đạp cũ làm tôi không khỏi bồi
hồi. Những ký ức thời thơ bé chợt ùa về trong tôi, quá đỗi thân thương,
ngọt ngào.
Tôi
sinh ra và lớn lên nơi vùng quê nghèo miền Trung. Trong muôn vàn kỷ
niệm tuổi thơ bình dị, que kem và tiếng kèn “kem mút” vẫn luôn thường
trực trong trái tim của tôi.
Ngày
ấy, không có nhiều loại kem như bây giờ, phổ biến nhất là “kem mút”
đựng trong thùng xốp, ủ vải màn được mang đi bán dạo quanh làng. Mặc dù
nó không ngon, chỉ là một chút bột đậu, thêm một chút đường và chủ yếu
là đá nhưng nó là món quà quê yêu thích nhất của lũ trẻ con chúng tôi
khi Hè về.
Giữa
cái oi bức của trưa Hè, không có gì thú vị hơn khi được thưởng thức một
que kem mút mát lạnh. Gọi là “kem mút” bởi trẻ con không cắn từng miếng
to mà chỉ mút từng chút, phần vì kem rất cứng, phần vì để kem lâu hết.
Cách thưởng thức ấy giúp chúng ta có thể cảm nhận được vị ngòn ngọt, mát
lạnh của que kem đang tan dần trên đầu lưỡi.
Ngày
ấy, kem mút được bán rất rẻ, chỉ cần 100 đồng, 200 đồng là có thể mua
cho mình những que kem ngọt mát rồi nhưng trẻ con nông thôn lấy đâu ra
tiền để ăn kem hằng ngày như bây giờ. Vì thế để có kem ăn chúng tôi phải
sưu tầm, lượm lặt vỏ chai, sắt vụn, nhựa hỏng, giấy loại… đủ thứ lỉnh
kỉnh, miễn là ông bán kem đồng ý đổi kem để lấy chúng.
Rồi
thời gian trôi qua nhanh, chúng tôi lớn lên đi học, đi làm xa nhà nên
ít có cơ hội để tiếp tục tận hưởng những que kem mút thơm ngon ngày nào.
Có lần tôi hỏi đứa em út “sao bây giờ không còn giãy đành đạch để đòi
ăn kem mút nữa”, nó chỉ cười buồn “vì ông bán kem giờ đã không còn nữa”.
Thế
là đã xa rồi một thời đứng giữa trưa Hè nghe ngóng tiếng toe… toe… toe
rồi í ới gọi nhau ầm ĩ, bồng bế em ra con đường cái đầu ngõ khi ông già
bán kem đi ngang qua. Cảm giác tiếc nuối như có cái gì đó thân thuộc vừa
đi ngang qua cuộc đời mình. Thương lắm một miền ký ức bình yên.