Thứ Ba, 6 tháng 8, 2013

Viết cho những ngày "tự kỷ"

Ừ thì khi con người ta đã bước đến cực cùng của nỗi đau, đã phải cố vô cảm mà vẫn thấy con tim chưa một giây phút nào bình yên được cả, hay đã cứ lặng thầm khóc rồi thét gào trong sự bế tắc hằng nhiều đêm liền mà vẫn không thể làm cho cơn đau ấy nguôi ngoai thì có lẽ người ta sẽ nghĩ đến việc đi tìm cái chết để giải thoát cho chính mình.
Và tôi cũng đã từng như thế đó. Tôi quá mệt mỏi với tất cả những gì mà cuộc sống mang đến cho tôi: những nỗi nhọc nhằn trên con đường mưu sinh, hạnh phúc chẳng trọn vẹn của một gia đình, yêu thương luôn song hành nhưng không bao giờ chạm tới được đích đến, ánh mắt ghẻ lạnh, vòng tay không đủ ấm, cái nhìn thương hại, rồi cả những cái bĩu môi đầy khinh khi của người đời,… Rồi tự nhiên tôi muốn buông lơi, muốn dừng lại nhịp thở, muốn khép lại trang đời mình khi nó vẫn còn thơm mùi xuân xanh, và cũng muốn chiêm nghiệm xem sự ra đi của tôi sẽ được bao nhiêu người thương xót.
Nhưng khi linh hồn sắp chạm được vào bàn tay đang dang rộng đón chờ của thần chết, tự nhiên tôi dừng lại
Nhưng khi linh hồn sắp chạm được vào bàn tay đang dang rộng đón chờ của thần chết, tự nhiên tôi dừng lại. Không phải là tôi không dám tự làm đau mình mà bỗng nhiên tôi sợ sau khi chết đi thì tôi sẽ lại càng cô đơn và lạc lõng hơn bây giờ nữa. Tôi ngờ vực rằng “liệu cái chết có thật sự giải thoát được mọi điều tôi đang mang hay nó chỉ là cách đày đọa và giam cầm bản thân tàn nhẫn hơn hiện tại”.
Thế rồi tôi như chìm trong thế giới của chính mình, không muốn nghĩ đến điều gì cả, trong đầu lúc nào cũng trống rỗng, mọi thứ cứ mông lung, bay bổng tự do như thể tôi không tồn tại, không chết, nhưng cũng chẳng sống bao giờ.
Ngày qua ngày như thế, tôi chợt nhận ra rằng, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc vào mỗi buổi sáng và đêm vẫn về khi ngoài kia đã tắt ánh bình minh, và chỉ mỗi tôi đang chìm vào giấc mộng của chính mình, cố ru những cơn đau mà chẳng bao giờ chúng chịu ngủ, vẫn cứ cố nén lại mọi thứ trong tâm hồn khi chúng đang vùng vẫy để bay thật xa, để được giải thoát khỏi một cơ thể đang ngày càng không còn đủ sức sống,…
Tôi chợt nhận ra rằng, trái đất vẫn quay, mặt trời vẫn mọc vào mỗi buổi sáng và đêm vẫn về khi ngoài kia đã tắt ánh bình minh, chỉ mỗi tôi đang chìm vào giấc mộng của chính mình
Như kẻ bừng tỉnh sau cơn mộng mị, tôi tự ôm lấy chính mình và thét gào thật to để giải phòng cho tất cả niềm đau trong tôi. Có lẽ tất cả rồi sẽ ổn, mọi thứ rồi sẽ qua và tôi cần phải tự giải thoát cho chính mình.
Nhấc điện thoại lên và gọi cho dãy số mà tôi đã thuộc nằm lòng. Ừ thì có lẽ ít phút nữa thôi tôi sẽ chẳng còn thấy cô đơn.
P/S: Viết cho những ngày tôi chán chường